Mục lục
Chàng Rể Đào Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái gì?”

Câu nói của Trần Hoàng Thiên như tảng đá nặng ngàn cần rơi xuống dòng nước, làm mặt nước nổi sóng. “Sao có thể chứ? Sao hắn lại là sư phụ Trần được chứ?” “Sư phụ Trần là cao thủ Thần Cảnh, hắn nhỏ tuổi như vậy không thể nào là sư phụ Trần được. Nhất định là hắn lừa chúng ta, nhất định là vậy rồi!” “Nếu hắn nói sư phụ Trần là cha của hắn thì tôi còn tin, hắn nói hắn chính là sư phụ Trần, đánh chết tôi tôi cũng không tin. Hắn còn trẻ như vậy không thể nào là sư phụ Trần có trình độ tu luyện Thần Cảnh được. “Nếu như hắn là sư phụ Trần vậy thì chẳng phải đi ngược lẽ thường sao? Khắp thế gian này nào có ai trẻ hơn sư phụ Trần chứ?”

Lúc này, bất kể là người lớn hay đảm con cháu nhà họ

Trần đều lần lượt bày tỏ sự nghi hoặc của mình.

Nhà họ Trần tuy không phải dòng họ chuyên luyện võ công nhưng hơn mười năm qua cũng muốn phát triển về võ học. Trải qua năm, sáu mươi năm phấn đấu mới có thể đào tạo nên một gia tộc võ thuật nổi tiếng.

Cho nên người lớn kẻ nhỏ trong nhà họ Trần đều có sự hiểu biết nhất định về võ thuật. Nếu như không phải Trần Hoàng Thiên đã thể hiện ra sức mạnh của bậc tông sư thì bọn họ cũng không dám tin Trần Hoàng Thiên chính là tông sư ngay cả khi chính miệng Trần Hoàng Thiên đã thừa nhận.

Cũng bởi vì trong giới võ thuật, các tông sư đều ở độ tuổi 30 trở lên. Thường thì cũng tầm 50 tuổi, các tông sư 30 tuổi đã được xem là thiên tài rồi, mà những tông sư dưới tuổi 30 càng khó tìm hơn nữa.

Cho nên Trần Hoàng Thiên là tông sư đã đủ đáng sợ rồi, nhưng hắn lại nói mình là sư phụ Trần, vậy có nghĩ là hắn võ tôn trong giới Thần Cảnh sao?

Mà võ tôn của giới Thần Cảnh không phải toàn những người 70, 80 tuổi, hoặc thậm chí là 90, 100 tuổi mới đạt đến sao?

Thế gian này đã khó thể tìm ra một võ tôn dưới 50 tuổi, huống hồ gì là võ tên tuổi 30.

Vì thế bọn họ đều không tin Trần Hoàng Thiên là sư phụ Trần. “Tin hay không tuỳ các người, mục đích tôi đến nhà họ Trần không phải để các người biết tôi là sư phụ Trần, mà là muốn các người hối hận vì đã từng hãm hại và ép chết tôi.”

Trần Hoàng Thiên lãnh đạm nói, nhìn chằm chằm vào Trần Hoàng Hạo, từng bước tiến về phía anh ta.

Thịch!

Thịch!

Thịch!

Tiếng bước chân của Trần Hoàng Thiên khiến Trần Hoàng Hạo cảm giác như hồi chuông báo tử, sợ hãi run rầy lùi lại, kinh hãi hỏi: “Trần Hoàng Thiên, mày… mày… Mày muốn làm gì?” “Muốn mày chết!”

Trần Hoàng Thiên lãnh đạm đáp: “Mày là người đã hại tạo thể thảm nhất. Bốn năm trước mày chính là nguyên nhân khiến tao bị cắt đứt gân mạch luyện võ. Mấy tháng trước, tao bị đánh sắp chết ngay tại nhà họ Trần, cũng là do từ mày mà ra. Ở Kim Độ, cũng do mày mới khiến hai vai hai chân tao bị bắn, còn bị một đám người đến mắng nhiếc. Lần trước con tao bị bắt, khiến tạo vô cùng căm hận, mày đuổi vợ tao đi, sau khi vợ tao và mẹ vợ tao bị đuổi đi tạo đã sắp xếp cho họ một chỗ ở, nhưng đến cuối cùng mẹ vợ tao vẫn bị hại chết, cũng do nơi mày mà ra.

Mày đã ban cho tao quá nhiều đau khổ rồi, tao có thể nhịn tất cả, nhưng mày động đến con tao, hại chết mẹ vợ tao, tao tuyệt đối không thể tha thứ cho mày.

Bởi vì bà ấy là người mẹ vợ tốt nhất trên đời, bà ấy xem tao như con trai ruột, nhưng bà ấy lại bị mày hại chết. Tạo muốn mày phải chết, tao muốn mày xuống địa ngục đền tội cho bà ấy!”

Dứt lời, bước chân của Trần Hoàng Hạo cũng đã lùi đến chân tường, không còn đường lui. Anh ta quỳ rạp xuống, vừa dập đầu vừa gào khóc: “Bỏ thuốc con cậu không phải do ý của tôi, người chủ mưu là dì nhỏ, không liên quan gì đến tôi cả. Còn chuyện mẹ vợ của cậu tôi cũng không biết bà ấy đã chết, tôi cũng không tham gia vào chuyện giết bà ấy. Cậu cũng không thể đổ hết tội lỗi lên một mình tôi được, cậu không thể giết tôi, không thể giết tối. Cầu xin cậu, tôi xin cậu.. Trần Hoàng Thiên ngồi xổm xuống, túm cổ Trần Hoàng Hạo.

Trần Hoàng Hạo bị bóp cổ phát ra tiếng như vịt kêu, mặt mày đỏ bừng, không nói nên lời. ý là do con người tàn ác kia đề ra, nhưng thuốc là mày bỏ. Nếu như mày không bỏ thuốc thì Thanh Vân sẽ không mất nhiều máu như vậy, tao cũng sẽ không giận đến mức bị tụi mày gạt, nghi ngờ là do vợ tao bày trò đuổi cô ấy đi, cũng không vì chuyện này mà phá hoại tình cảm giữa vợ chồng tao, khiến mẹ vợ tao chết thảm. Mọi chuyện đều liên quan đến mày, mày khó thoát trách nhiệm, mày nhất định phải chết!”

Vừa dứt lời, Trần Hoàng Thiên tăng lực bóp cổ Trần Hoàng Hạo nghe rằng rắc, anh ta thè lưỡi ra, tròng mắt trợn ngược, đồng tử thu nhỏ lại, sắp sửa tắt thở. “Thằng cầm thú kia, buông ra con trai tao ra! Buông ra con trai tao ra!”

Bác hai hét như điên. “Không thể nào.” Trần Hoàng Thiên thờ ơ nói: “Lần trước tôi ở nhà họ Trần, bị đánh để chỉ còn chút hơi tàn, con trai ông cũng lấy súng chỉ vào muốn bắn chết tôi, lúc đó ông cũng không la lên bảo nó buông tha cho tôi, cho nên ông không có tư cách nói gì trước mặt tôi, tôi nhất định phải bóp chết nó. Tốt nhất ông nên cút sang một bên, nếu không tôi giết luôn cả ông, có tin không hả?”

Bác hai hoảng sợ loạng choạng lùi lại.

Bác cả và mấy cô chủ khác vốn đều không dám mở miệng khuyên Trần Hoàng Thiên tha cho Trần Hoàng Hạo, giờ lại nghe Trần Hoàng Thiên buông lời tuyệt tình như vậy càng chỉ đành rụt cổ lại.

Bởi vì trong số bọn họ, chưa từng có bất kỳ ai thương xót Trần Hoàng Thiên.

Cho nên bọn họ không dám lấy tình cảm ra làm anh cảm động.

Trần Hiếu Sinh cũng hiểu điều đó, ông ta cũng hiểu nếu cứ như thế thì nhà họ Trần sẽ chết thêm vài người nữa, thế là ông ta ra chiều uy hiếp: “Tao khuyên mày tốt nhất là mày thả Trần Hoàng Hạo ra, từ nay về sau nhà họ Trần với mày nước sông không phạm nước giết. Nếu mày không thả Trần Hoàng Hạo, cũng không cút khỏi nhà họ Trần, tao sẽ gọi điện cho nhà họ Tiêu, gọi ông Tiêu đến thì mày chết chắc!

Nếu mày là sư phụ Trần, mày nên biết sự ghê gớm của người đeo mặt nạ, cũng biết sự ghê gớm của ông Tiêu. Nếu như ông ấy đến đây, mày chết cũng không hiểu tại sao mình lại chết đó!

Còn không mau thả Trần Hoàng Hạo ra đi thằng khốn kia!”

Ông ta vừa dứt lời, Trần Hoàng Thiên bật cười đáp: “Không cần đầu Trần Hiếu Sinh, ông không doạ tôi được đầu, cho dù Tiêu Vũ Hạc có ở đây thì tôi vẫn sẽ bóp chết Trần Hoàng Hạo. Tôi còn sẽ bóp chết Tiêu Hùng trước mặt ông ta. Rồi còn đích thân nói với ông ta, ở Đông Đô tôi đã bẻ gãy cổ Tiêu Vũ Lương rồi. Tôi muốn xem thử Tiêu Vũ Hạc có thể làm gì tôi.” “Cái gì?”

Trần Hiếu Sinh và toàn bộ người lớn nhà họ Trần đều kinh ngạc bật dậy.

Tên súc sinh này không chỉ giết chết ba anh em nhà họ Tiêu ở trường đua ngựa mà còn bẻ gãy cổ Tiêu Vũ Lương sao? “Điền rồi! Mày quả thật điên rồi! Mày đã điên đến mức không thuốc chữa rồi!” Trần Hiếu Sinh chỉ Trần Hoàng Thiên xúc động nói.

Tiêu Hùng càng sợ hơn nữa, hét lên: “Mau gọi điện thoại cho ông nội tôi, để ông ấy dắt ông cụ đến đây, nếu không chúng ra sẽ bị hắn ta bóp chết hết đó. Nhanh lên!”

Điện thoại được kết nối rất nhanh, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của ông cụ Tiêu: “Ông Trần, đảm trẻ nhà tôi chạy đến trường đua ngựa chơi đến giờ vẫn chưa thấy về, tôi gọi điện thì không ai nhấc máy. Nghe nói mấy đứa nhỏ nhà ông cũng đến, chúng nó về hết chưa?”

Trần Hiếu Sinh run rẩy trả lời: “Bọn nó bị Trần Hoàng Thiên lừa đến trường đua ngựa, bị cột sau lưng ngựa cho ngựa kéo đi. Nhà tôi bị chết mất hai đứa, nhà ông là ba đứa. Bây giờ tất cả bọn nó đang ở nhà tôi, Trần Hoàng Thiên cũng đang ở đây, ông mau dắt cha ông đến đi, nếu không tất cả sẽ bị tên điên Trần Hoàng Thiên này bóp chết đó!” “Cái gì?”

Tiêu Vũ Hạc giật nảy mình, gấp gáp nói: “Tôi lập tức đưa cha tôi đến, ông nhanh cảnh cáo nó, nếu nó dám giết bất kỳ đứa con cháu nào của nhà họ Tiêu nữa thì tôi bắt vợ con và cả người tình nó đều phải chết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK