Mục lục
Chàng Rể Đào Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vẫn chưa, ông nội”

Hàn Tử Minh cho biết: “Cháu đã liên lạc với Đằng Thanh Xã vài lần. Họ nói rằng họ đã tìm kiếm toàn bộ Nam Dương, nhưng không thể tìm thấy Trần Hoàng Thiên. Họ thậm chí còn nghi ngờ rằng Trần Hoàng Thiên có thể đã không đến Nam Dương” “Kì lạ.” Hàn Bình Minh cau mày. “Hắn không đến Nam Dương, cũng không đến Côn Châu và Úc. Vậy thì hắn đã đi đâu? Hắn ta sẽ không bị chết đuối trong nước chứ?”

Hàn Tử Minh nở nụ cười: “Chết đuối hẳn là không thể

Hàn Bình Minh gật đầu và im lặng.

Không lâu sau, ông ta đột nhiên đứng lên. “Ông phải đến Côn Châu một lần nữa và thăm ngôi nhà cũ của người tình cũ của Trần Hoàng Thiên.”

Hàn Tử Minh ngạc nhiên: “Trần Hoàng Thiên vẫn còn một người tình cũ ở Côn Châu?”

Hàn Bình Minh gật đầu: “Tên là Cổ Anh Nhi, con gái của cựu Chủ tịch Tập đoàn Yên Hưng, Cổ Đình Chiến” Hàn Tử Minh vui mừng lập tức: “Chuyện này giao cho cháu.”

Vì vậy, anh ta lấy địa chỉ nhà của Cổ Anh Nhi và lập tức đưa người đến Côn Châu. Đêm đó, nhà của Cổ Anh Nhi.

Hàn Tử Minh lao vào và khống chế mẹ của em trai Cổ

Anh Nhi. “Cổ Anh Nhi ở đâu?”

Hàn Tử Minh ngồi xuống ghế sofa và vắt chân hỏi. “Tôi không biết chị ấy đã đi đâu. Tôi không thể liên lạc được với chị ấy trong vài ngày rồi.” Cổ Anh Nhạc nói. Hàn Tử Minh nói thẳng: “Gọi cho cô ta.”

Cổ Anh Nhạc muốn khóc không ra nước mắt: “Tôi đã gọi nhiều lần, sau đó chị tôi đã chặn tôi, tôi không gọi được.”

Hàn Tử Minh cau mày.

Vô duyên vô cớ đưa người nhà vào danh sách đen, chẳng lẽ cô đang ở cùng Trần Hoàng Thiên và không muốn bị gia đình biết?

Suy nghĩ theo hướng này, anh ta hỏi: “Có phần mềm xã hội nào liên lạc với chị gái của anh không?” “Có có có” Cổ Anh Nhạc gật đầu và nói, “Nhưng chị ấy không trả lời tin nhắn.”

Điều này càng làm cho Hàn Tử Minh tin tưởng, Cổ Anh

Nhi và Trần Hoàng Thiên đang ở bên nhau. Vì vậy, anh ta xua tay: “Đánh hai mẹ con bọn họ, sau đó chụp ảnh lại.”

Khi anh ta vừa dứt lời, lập tức có người đá, đấm vào người hai mẹ con, có người chụp ảnh bằng điện thoại di động.

Sau khi đánh đập dã man, Hàn Tử Minh sai người gửi đoạn video vừa rồi cho Cổ Anh Nhạc, và sau đó yêu cầu Cổ Anh Nhạc gửi cho Cổ Anh Nhi.

Lúc này, nhà họ Kim. “Anh Nhi, sao cậu không ngủ với Trần Hoàng Thiên mà đến phòng tớ ngủ?” Kim Yahi cười hỏi.

Cổ Anh Nhi cười nói dối: “Anh ấy khỏe quá, tớ phải nghỉ ngơi”

Cô ấy không thể nói rằng cô ấy quá bẩn. Trần Hoàng

Thiên sẽ không chạm vào mình, phải không?

Kim Yahi cười khúc khích: “Lợi hại đến thế sao? Có thể khiến cậu sợ?” Cổ Anh Nhi mỉm cười gật đầu: “Park Jung Hee thế nào?”

Kim Yahi lắc đầu và nói” Tớ chưa từng quan hệ với anh ta, vì vậy tớ không biết.”

Cổ Anh Nhi đang định nói gì đó thì đột nhiên điện thoại di động của cô reo lên, mở facebook, thì thấy em trai cô đã gửi một đoạn video, khi cô bấm vào đó thì đột nhiên vang lên tiếng hú hét thảm thiết. “A! Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa, tôi thật sự không liên lạc được với chị gái tôi, cũng không biết chị ấy có ở cùng Trần Hoàng Thiên không, đừng đánh nữa..

Trong video, Cổ Anh Nhạc và mẹ cô bị đánh đập dã man, rất thảm thương.

Sau đó, một đoạn ghi âm được gửi đến. Cổ Anh Nhi hai mắt đỏ bừng mở ra nghe “Chị, chị xem được video và nghe được tin nhắn này thì mau trả lời em đi. Em biết chị đang ở cùng Trần Hoàng Thiên, mau nói cho em biết hai người đang ở đâu đi, nếuchị không nói, em và mẹ thực sự sắp bị đánh chết rồi. Chẳng nhẽ chị nhẫn tâm vì một người đàn ông mà không quan tâm sống chết của em và mẹ sao?”

Sau khi Cổ Anh Nhi nghe thấy điều này, cô ấy đã suy sụp và bắt đầu khóc. “Quá kinh tởm!”

Kim Yahi tức giận nói: “Anh Nhi, ai đã đã đánh mẹ và em trai cậu, thật tàn nhẫn, nói với họ rằng cậu và Trần Hoàng Thiên đang ở Hàn Quốc, có một Võ tôn đang ở bên cạnh Trần Hoàng Thiên, sẽ không sao đâu, đừng để mẹ và em trai cậu bị đánh chết” “Không, tớ không thể nói ”

Cổ Anh Nhi vừa lắc đầu vừa khóc: “Kẻ thù đã đâm Trần Hoàng Thiên chắc chắn đang tìm Trần Hoàng Thiên. Miyazaki mạnh như vậy, mà Trần Hoàng Thiên vẫn bị đâm. Tớ có thể tưởng tượng kẻ thù của anh ấy mạnh đến mức nào. Nếu tớ nói với họ Trần Hoàng Thiên đang ở Hàn Quốc, thì Trần Hoàng Thiên chết chắc rồi.” . Bạn đang đọc truyện tại — trùmtru уện. мe —

Kim Yahi cảm thấy hợp lý.

Nhưng cô ấy lại hỏi: “Nếu cậu không nói, em trai và mẹ của cậu đều sẽ chết” “Huhuuu… Cổ Anh Nhi bật khóc. “Nhưng trong lòng tớ, anh ấy còn quan trọng hơn cả mẹ và em trai tớ, nếu không có anh ấy, tớ, mẹ và em trai đã bị Cổ Anh Tài giết chết từ lâu rồi, vì thế tớ không thể làm hại Trần Hoàng Thiên được. Không được!

Cô biết chính xác quyết định này có ý nghĩa gì.

Nhưng, cô không thể tàn nhẫn đến mức làm những chuyện làm hại Trần Hoàng Thiên để cứu mẹ và em trai mình được.

Mặc dù anh chế cô bẩn thỉu, nhưng cô vẫn không muốn làm anh đau. “Haiz!” Kim Yahi thở dài. “Vì Trần Hoàng Thiên, cậu thậm chí không cần mẹ và em trai. Cậu thực sự yêu anh ấy rồi.”

Ở nơi khác. “Đại ca à, chị gái tôi không quan tâm đến sự sống chết của tôi và mẹ. Anh tha cho mẹ con chúng tôi đi. Cho dù anh giết hai mẹ con tôi, chị gái tôi cũng sẽ không nói gì.” Cổ Anh Nhạc gào khóc thảm thiết.

Hàn Tử Minh suy nghĩ một lúc, anh ta nói có có lý.

Giữ hai mẹ con bọn họ lại còn có thể khiến Dương Ninh Vân từ bỏ Trần Hoàng Thiên.

Vì vậy, anh ta dặn dò vài cậu và trở về Đông Đô ngay trong đêm.

Ngày hôm sau.

Tập đoàn nhà họ Hàn. “Ninh Vân, em đã tìm ra sự thật về vụ giết Hoàng Đức Thắng chưa?”

Hàn Tử Minh đến phòng làm việc của Dương Ninh Vân và hỏi. ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh* nhất

Dương Ninh Vân lắc đầu.

Cô ấy đã đến Florida vài lần trong những ngày này, và cũng đã liên lạc với cảnh sát chịu trách nhiệm về vụ án vài lần, nhưng cô vẫn không biết kẻ sát nhân là ai. “Thực ra mọi chuyện rất dễ dàng”

Hàn Tử Minh cười và nói: “Ai cho em xem camera theo dõi, em hãy đòi họ camera giám sát khi võ quá bị tàn sát. Đó mới là sự thật. Nếu có anh hoặc Trần Hoàng Thiêng trong đó, em sẽ biết ai đã làm điều đó.

Anh ta biết võ quán bị tàn sát, hệ thống camera giám sát đã bị phá hủy, và không ai có thể lấy được camera giám sát lúc đó.

Dương Ninh Vân liên lạc nhờ người gửi video cho cô để lấy đoạn camera theo dõi lúc võ quán bị tàn sát, nhưng người này không lấy được. Điều này sẽ khiến Dương Ninh Vân nghi ngờ rằng Trần Hoàng Thiên đã làm điều đó. “Anh nói có lý” Dương Ninh Vân gật đầu. Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên. “Đừng ngăn cản tôi, tôi muốn gặp tổng giám đốc. Đừng ngăn cản tôi!” Nhìn thấy hai mẹ con ở bên ngoài, Dương Ninh Vân hét lớn: “Cho bọn họ vào đi.”

Ngay sau đó, Cổ Anh Nhạc và mẹ bước vào văn phòng. “Cô có phải là vợ của Trần Hoàng Thiên, Dương Ninh Vân không?” Cố Anh Nhạc hỏi. “Ừm.” Dương Ninh Vân ngập ngừng nói: “Tôi là vợ cũ của anh ấy, có chuyện gì vậy?”

Cổ Anh Nhạc nói: “Cô có thể liên lạc với Trần Hoàng Thiên và yêu cầu anh ta trả chị gái tôi lại cho tôi không? Mẹ kiếp, anh ta dụ dỗ chị tôi, chị tôi không quan tâm đến công ty có tài sản mấy ngàn tỷ. Tôi không thể liên lạc được với chị ấy trong hơn mười ngày nay rồi. Tôi không hiểu, chơi với đàn ông quan trọng hơn kiếm tiền sao?”

Dương Ninh Vân nhíu mày.

Sau đó cô nói: “Trần Hoàng Thiên bị thương và mất tích, sống hay chết không chắc chắn. Chắc chị gái của anh không ở cùng với anh ấy. Hơn nữa, tôi không biết Trần Hoàng Thiên mà anh đang nói đến có phải là Trần Hoàng Thiên chồng cũ của tôi không?” “Cô tự mình nhìn đi!”

Cổ Anh Nhạc đã mở một đoạn video và đưa chiếc điện thoại lên trên bàn của Dương Ninh Vân.

Dương Ninh Vân cầm điện thoại lên xem thử.

Trong video, một người đẹp mặc bikini đang nắm tay Trần Hoàng Thiên, đi qua một đoạn hành lang, sau đó cả hai bước vào một căn phòng.

Đây là camera giám sát mà Cổ Anh Nhạc đã lấy từ tàu Hoàng gia, Hàn Tử Minh đã dặn anh ta làm vậy là để khiến Dương Ninh Vân ghét Trần Hoàng Thiên.

Quả nhiên!

Dương Ninh Vân sau khi nhìn xong, sắc mặt đột nhiên trầm xuống. “Vẫn còn sống mà không liên lạc với những người quan tâm đến anh ta. Ăn chơi với đám con gái mặc bikini quan trọng vậy sao? Anh ấy thật phong lưu. Tôi thực sự mù quáng. Sao tôi lại yêu một người đàn ông phong lưu như vậy!”

Sau đó, cô tức giận ném điện thoại cho Cổ Anh Nhạc: “Tôi không biết anh ta ở đâu, đừng tìm tôi, đi ra ngoài!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK