Mục lục
Chàng Rể Đào Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng khi chứng kiến cái trán của Cố An Nhiên bị vỡ, bong da tróc thịt khiến tâm trạng của Nhậm Tường Thiên hơi khó chịu.

Thực ra, anh ta rất muốn giúp Cổ An Nhiên, sau đó sử dụng điều này để khống chế Cổ An Nhiên, khiến cho cô ta trở thành công cụ phát tiết lâu dài. Sau này, chỉ cần đi du lịch Hồng Kông thì có thể đề Cổ An Nhiên phục vụ anh ta, nghĩ lại thì đúng là một chuyện tốt.

Dù sao một người phụ nữ xinh đẹp với dáng người như vậy quả thật khó tìm.

Nhưng mà, Hứa Kỳ Xương đã hỏi ông nội của anh ta. Ông nội anh ta cố ý gọi điện thoại cho anh ta để không cho phép anh ta nhúng tay vào việc này. Anh ta còn có cách nào khác nữa chứ, chỉ có thể không giúp thôi. “Đều tại anh!”

Cổ An Nhiên tức giận nói: “Anh đã ở trong quánbar, trước mặt rất nhiều câu chủ giàu có và giới tính anh của Hồng Kông nói sẽ giúp tôi lấy lại tài sản thuộc về tôi. Rốt cuộc anh lại không giúp, vậy cũng phải nói với tất cả mọi người một tiếng chứ, thế mà anh lại không nói. Những người rời thuyền trở lại Hồng Kông kia liền rêu rao chuyện anh giúp tôi đòi lại tài sản đi khắp nơi. Tôi trở về nhà, người anh cả vũ phu cùng cha khác mẹ của tôi chờ ngay ở đó, trực tiếp đánh đập tôi một trận, suýt nữa đánh chết tồi rồi anh có biết không!” “Chuyện này…” Nhậm Tường Thiên không nói nên lời.

Cổ An Nhiên giận dữ nói tiếp: “Bây giờ tôi cho anh hai sự lựa chọn. Một, hoặc là anh giúp tôi. Sau này tôi chính là người của anh, anh muốn cưới tôi cũng được, muốn coi tôi là đồ chơi cũng được, tôi nghe lời anh hết. Cả đời chỉ phục vụ mình anh, mãi đến một ngày anh không muốn chạm vào tôi nữa mới thôi.” “Hai. Hoặc là anh tới nhà anh cả tôi, chính mồm nói xin lỗi với anh ta, nói anh lúc đó chỉ là rượu vào lời ra để anh cả không cần coi chuyện đó là thật nữa, đồng thời buông tha cho tôi.” “Nếu cả hai lựa chọn anh đều không chọn, tôi bị anh hại chết không nói, tên anh cả vũ phu kia của tôi sợ anh gây bất lợi cho anh ta cũng sẽ xuống tay vớianh. Đến lúc bị giết chết thì đừng trách tôi không nhắc nhờ anh.”

Cô ta đang kích cho Nhậm Tường Thiên giúp cô ta. Dựa trên sự hiểu biết của cô ta về tính cách của Nhậm Tường Thiên, cô ta tin rằng anh ta sẽ không xuống nước đi xin lỗi Cổ Anh Tài, chắc chắn cũng sợ Cổ Anh Tài âm thầm giết chết. Có lẽ anh ta sẽ cân nhắc tới việc giúp cô ta.

Chỉ cần Nhậm Tường Thiên giúp cô ta, có thể thành công khiến Ngô Bản Tiên kinh sợ là tốt nhất. Như vậy Trần Hoàng Thiên sẽ không xảy ra chuyện gì, chẳng qua là hi sinh một mình cô ta thôi. Nhưng nếu giúp cô thất bại cũng sẽ thu hút Cổ Anh Tài nhắm vào Nhậm Tường Thiên mà tạm thời không để ý đến Trần Hoàng Thiên, như vậy Trần Hoàng Thiên sẽ có thể nhân cơ hội chạy ra Hồng Kông.

Quả nhiên, Nhậm Tường Thiên nghe xong không hề dễ chịu: “Làm sao tôi có thể xin lỗi anh ta chứ, coi Nhậm Tường Thiên tôi là ai, tôi vẫn có tự trọng chứ!” “Không xin lỗi vậy thì anh giúp tôi đi.” Cổ An Nhiên nói.

Nhậm Tường Thiên kéo Cổ An Nhiên vào phòng tổng thống, đóng cửa lại, kéo cô ta, siết lấy vòng eo nhỏ uyển chuyển của cô ta, bất đắc dĩ nói: “An Nhiên,tôi cũng rất muốn giúp cô. Thành thật mà nói, cô là người phụ nữ đẹp nhất trong số những người tôi đã chơi đùa, người khiến tôi hài lòng nhất. Nhưng ông nội tôi không cho tôi gây sự ở bên ngoài, tôi cũng không còn cách nào khác.” “Nếu không thì như vậy đi.” Anh ta nghiêm túc nói: “Cô hãy đi theo tôi. Đến Thiên Phủ cùng với tôi, tôi sẽ mua cho cô một căn biệt thự, mỗi năm đưa cho cô ba tỷ tiền tiêu vặt, chỉ cần lúc tôi cần cô có thể thỏa mãn tôi là được, thế nào?”

Cổ An Nhiên chế giễu: “Nếu lúc đó anh nói không giúp tôi, như vậy với tôi mà nói, tôi có lẽ có thể đồng ý đề cho anh bao nuôi tôi. Nhưng tôi lại bị đánh thảm hại như này, toàn thân đều bị bầm dập, anh không giúp tôi, anh cảm thấy tôi có thể bằng lòng được sao?”

Nói xong cô ta cởi áo trong.

Nhưng nhìn thấy cánh tay, bên hông của cô ta, khắp nơi đều tím bầm. Nhậm Tường Thiên chau mày, chìm vào im lặng. “Thân dưới còn nhiều chỗ bị thương nữa, có cần phải xem nữa không?” Cổ An Nhiên rơm rớm nước mắt hỏi.

Nhậm Tường Thiên lắc đầu: “Không nhìn.” Cổ An Nhiên hỏi: “Vậy anh có giúp hay không?Không giúp thì hai ngày này tôi nhất định sẽ bị đánh chết, đến lúc đó anh muốn chơi đùa với tôi thì chỉ có thể chơi với ma thôi!”

Nhậm Tường Thiên lại im lặng.

Thấy anh ta vẫn không lên tiếng, Cổ An Nhiên quay đầu bỏ đi không quên để lại một câu nữa: “Bởi vì một câu tinh tưởng của anh mà hại tôi thành thảm hại như vậy, cũng không dám giúp tôi. Anh là người đàn ông vô dụng nhất mà tôi từng thấy, không có chỉ hưởng, cũng không bằng Trần Hoàng Thiên.”

Vừa thốt ra những lời này, Nhậm Tường Thiên trong nháy mắt mất bình tĩnh, nắm lấy Cổ An Nhiên kéo lại, kích động nói: “Trần Hoàng Thiên kia hữu dụng. Cô nhờ anh ta giúp đi, sao lại tìm tôi làm gì?”

Cổ An Nhiên tức giận đáp: “Anh ấy nói muốn giúp tôi, không ngại liều mạng với Cổ Anh Tài. Tôi biết anh ấy không có khả năng đó nên ngăn cản anh ấy. Nhưng ít nhất anh ấy dám liều mạng vì tôi. Anh thì sao?” “Anh rõ ràng có khả năng giúp tôi mà cũng không dám giúp. So với Trần Hoàng Thiên còn không bằng một cọng tóc của anh ấy, còn dám cười anh ấy không có gan. Anh mới là loại đàn ông nhất gan nhất

Cô chỉ muốn kích cho Nhậm Tường Thiên giúp cô.

Quả nhiên. Sau khi Nhậm Tường Thiên nghe được,anh ta tức giận đến mức đẩy Cổ An Nhiên xuống giường, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tao không có gan? Chơi mày ba ngày mày còn chưa biết phải không? Vậy thì tao sẽ cho mày thấy, tạo rốt cuộc có gan hay là không!”

Nói xong liền lao xuống.

Cổ An Nhiên vừa giãy giua, vừa gào thét: “Anh cũng cũng chỉ có thể tỏ vẻ có gan trước mặt tôi thôi, có bản lĩnh thì anh đến tỏ vẻ với Cổ Anh Tài đi. Nếu anh dám đi thì chứng tỏ anh có gan, nếu anh không dám đi, dù anh có chứng minh trên người tôi thế nào, ở trong mắt tôi anh vẫn là loại đàn ông không có gan!” “Đi con mẹ mày!”

Nhậm Tường Thiên vô cùng tức giận, tát Cổ An Nhiên dữ dội, đột nhiên mất sạch hứng thú, đi xuống khỏi người cô ta, thay quần áo, lôi cánh tay của cô ta thở hổn hển nói: “Đưa tôi đến gặp anh cả của cô, tiến thể gọi cả tên Trần Hoàng Thiên kia tới. Tôi phải cho cô thấy, rốt cuộc là tôi có gan hay anh ta có dũng khí”

Nói xong, anh ta lôi Cổ An Nhiên ra khỏi phòng tổng thống, rồi gõ cửa phòng Hứa Kỳ Xương.

Mở cửa và nhìn thấy Cổ An Nhiên ở đó, Hứa Kỳ Xương không hề giận dữ nói với Cổ An Nhiên: “Cô lại đến để mê hoặc cậu chủ nhà tôi giúp cô đúng không?Đừng có mơ, chúng tôi sẽ không giúp cô. Rời khỏi câu chủ nhà tôi đi, nếu không thì cô sẽ rất khó coi đấy!” “Ông Hứa, không phải như ông nghĩ” Nhậm Tường Thiên nói hết quá trình ra.

Ông Hứa nghe xong mới biết chuyện gì, liền hỏi: “Cậu chủ định giúp cô ta sao?” “Đúng.” Nhậm Tường Thiên nói: “Cho dù tôi không giúp, người ta cũng đã cho rằng tôi phải giúp. Đến lúc đó lặng lẽ giết chết tôi thì sao? Vì vậy tôi chỉ có thể giúp thôi!” “Vậy tôi sẽ gọi cho ông nội của cậu.” Hứa Kỳ Xương lấy điện thoại di động ra. “Đừng gọi.” Nhậm Tường Thiên lập tức ngăn lại: “Ngô Việt Minh là người mạnh nhất ở Hồng Kông, năng lực của ông Hửa lại ở trên ông ta. Chúng ta sợ ông ta làm gì?” “Ông nội chỉ sợ tôi gây chuyện. Tôi không gây chuyện. Tôi chỉ muốn anh cả của An Nhiên giao tám mươi tỷ tài sản cho cô ấy, để sau này anh ta không bắt nạt An Nhiên được nữa, không có ý muốn đánh nhau. Vì vậy không cần nói với ông nội làm gì cả.”

Hứa Kỳ Xương do dự. Nhưng trước yêu cầu mạnh mẽ của Nhậm Tường Thiên, anh ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý.Sau đó, anh ta đưa Hứa Kỳ Xương, Nhậm Tường Vân và Cổ An Nhiên rời khỏi khách sạn.

Nửa giờ sau, bên trong căn nhà đổ nát. “Ở kia, không phải cậu rất giỏi sao. Sao lại để An Nhiên sống trong một căn nhà tồi tàn như vậy?” Nhậm

Tường Thiên cười nhạo nhìn Trần Hoàng Thiên.

Trần Hoàng Thiên nhìn về phía Cổ An Nhiên: “Không phải em đi tìm em trai em mà lại đi giao dịch với anh ta để anh ta giúp em sao?”

Cổ An Nhiên mệt mỏi nói: “Trần Hoàng Thiên, chuyện này anh không cần bận tâm. Nhậm Tường Thiên đã đồng ý giúp em, nhưng anh ta có một điều kiện đó là phải thể hiện trước mặt anh. Anh không đi thì anh ta cũng không đi, vì thế em hi vọng anh… Có thể theo chúng em đi một chuyển tới nhà Cổ Anh Tài.”

Trần Hoàng Thiên lắc đầu cười khổ: “An Nhiên, anh thật sự không biết nói gì với em nữa. Cứ phải bảo anh ta giúp lại còn làm cho mình thương tích khắp người. Tội gì phải khổ vậy?”

Không đợi Cổ An Nhiên lên tiếng, Nhậm Tường Thiên tức giận nói: “Tôi không giúp, cậu giúp được chắc. Nếu cậu có năng lực như vậy, An Nhiên có thể bị người ta đánh đến như vậy sao?”

Nói đến đây, anh ta ôm eo Cổ An Nhiên, nhìn TrầnHoàng Thiên cười chế nhạo: “Nếu cậu có bản lĩnh thì giúp An Nhiên lấy lại tài sản. Tôi sẽ tăng An Nhiên cho cậu chơi, không có bản lĩnh thì ngậm miệng lại. Không cần đến gần, đi theo tôi, nhìn tôi thể hiện là được. Để cho An Nhiên nhìn xem, hai chúng ta rốt cuộc là ai có gan hơn, ai đàn ông hơn!” “Tôi giúp thì tôi giúp!” Trần Hoàng Thiên tức giận đứng dậy, anh không hy vọng Cổ An Nhiên sẽ tự vấy bần bản thân mình. Với sự hiểu biết của anh về tu pháp chân nhân, chỉ cần không cho tu pháp chân nhân cơ hội thực hiện, khả năng của anh có hy vọng lay chuyển được.

Hơn nữa anh cũng tin rằng, Ngô Bản Tiên nhìn thấy anh còn trẻ như vậy, nhất định sẽ cho rằng anh chỉ là đồ vô dụng, vì vậy sẽ nới lỏng cảnh giác. Anh chỉ cần đánh úp lúc Ngô Bản Tiên không đề phòng, làm cho ông ta bị thương, rồi giết chết. Sau đó thuận lợi làm các thế lực ở Hồng Kông kinh sợ, từ đó giúp Cổ An Nhiên đoạt lại tài sản. “Tốt lắm, cậu đi đi. Tôi ngược lại còn muốn xem thử, cậu dùng cái gì để giúp Cổ An Nhiên.” Nhậm Tường Thiên nhếch mép cười xấu xa, anh ta muốn thấy Trần Hoàng Thiên đi chịu chết. “Trần Hoàng Thiên, đừng làm loạn nữa.” Cổ An Nhiên nói: “Em đánh giá cao lòng tốt của anh, nhưngem không cần sự giúp đỡ của anh, bởi vì anh chẳng giúp được gì cho em cả “Đúng vậy, Trần Hoàng Thiên.” Nhậm Tường Vân cũng thuyết phục: “Ngô Việt Minh kia không dễ khiêu khích đầu, mạnh hơn anh bao nhiêu lần cũng không biết nữa. Anh đi giúp chính là đi chịu chết đấy”

Trần Hoàng Thiên giễu cợt: “Đi, đi đến nhà của Cổ Anh Tài xem rốt cuộc là tôi chết hay Ngô Việt Minh chết!”

Nói xong, anh vỗ vào tay Nhậm Tường Thiên và kéo Cổ An Nhiên lại. “Anh buông ra!” Cổ An Nhiên bắt lấy tay Trần

Hoàng Thiên, tức giận nói: “Em nói rồi, em không muốn anh giúp, anh không hiểu lời em nói à?”

Trần Hoàng Thiên cũng tức giận: “Em thà tin anh ta cũng không chịu tin anh sao?” “Đúng!” Cổ An Nhiên nói một cách chắc chắn: “Em tin chỉ có anh ta mới có thể giúp em. Ngoại trừ anh ta không ai có thể giúp em, ít nhất là anh không giúp được!”

Trần Hoàng Thiên hít sâu một hơi, cố gắng ồn định tâm trạng, sau đó bình tĩnh nói: “Hy vọng em không hối hận.” “Em sẽ không hối hận.” Cổ An Nhiên lắc đầu. Côta nghĩ mình đang cứu Trần Hoàng Thiên, cho dù có bị đánh tan xương nát thịt, cô ta cũng sẽ không hối hận. “Được” Trần Hoàng Thiên gật đầu nhìn Nhậm Tường Thiên: “Nhất định phải thể hiện trước mặt tôi anh mới sẵn lòng giúp phải không?” “Đúng!” Nhậm Tường Thiên chắc chắn trả lời. “Vậy thì đi thôi.” Trần Hoàng Thiên làm theo ý muốn của anh ta.

Ngay sau đó, một nhóm người đã thuê xe đến biệt thự nơi Cổ Anh Tài sinh sống. “Mẹ kiếp, cái đồ chó Trần Hoàng Thiên này, đừng có mà tìm tới đây. Nếu như tới, tôi chắc chắn sẽ khiến anh ta chết cực kỳ bi thảm!”

Trong phòng khách của nhà họ Cổ, Cổ Anh Tài hai tay chống nạnh, tức đến nổ phổi nói. “Có cần bảo ba em ra mặt không?” Một người phụ nữ quyến rũ trên ghế sô pha hỏi. “Không cần.” Cổ Anh Tài xua tay: “Chỉ là đồ vô dụng mà thôi. Chỉ cần anh ta mò tới đây, người của cậu Hoắc có thể chém chết anh ta!”

Anh ta vừa dứt lời, một giọng nói hết sức khẩn cấp vang lên. “Cậu Cổ, không ổn rồi, Cổ An Nhiên đã dẫn ngườiđến nhà họ Cổ đề đòi gia sản rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK