Mục lục
Chàng Rể Đào Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà họ Tiêu. “Các người cũng không phải lo lắng vô lý, nếu như Trần Hoàng Thiên chính là địa sư Trần, thì không nhanh chóng diệt từ, vậy thì sẽ là một mối họa lớn

Sau khi ông chủ nhà họ Tiêu nghe thấy nghi ngờ của đám người Trần Hoàng Dương, đam chiêu mà nói ra một câu. “Đúng vậy đấy, ông Tiêu.” Trần Hoàng Hạo bơm thêm: “Chúng ta đều là những người đã từng bắt nạt Trần Hoàng Thiên, nếu như hắn ta mà là đại sư Trần. Khi mọc đủ lông đủ cánh, không chỉ không bỏ qua cho chúng tôi, mà cũng không bỏ qua cho ông, vì vậy phải bóp chết hắn ta từ trong trứng nước!”

Ông Tiêu gật đầu.

Mặc dù ông cụ Tiêu ở đây, với thực lực của đại sư Trần, có lẽ có cho anh thêm hai, ba mươi năm nữa, cũng không phải là đối thủ của ông chủ nhà họ Tiêu. Nhưng lỡ như ngày nào đó mà ông cụ rời khỏi nhân gian, nếu Trần Hoàng Thiên là đại sư Trần thật nhưng vậy thì khó mà lường được hậu quả.

Vì vậy, phải xác nhận xem Trần Hoàng Thiên có phải là đại sư Trần không! “Các người cứ dẫn hắn ta đến nhà họ Trần, đến lúc đổ tôi mang theo ông cụ nhà tôi đi, xác nhận xem hắn ta có phải là đại sư Trần hay không. Ông Tiêu nói. “Vâng!”

Trần Hoàng Hạo đáp một tiếng, lấy điện thoại ra gọi cho Trần Hoàng Thiên.

Lúc này Trần Hoàng Thiên đang cùng Dương Ninh Vân đỡ Dương Thiên Mạnh, để cho ông ấy thử đi một lát. Chú Lưu và bà Ngô mua đồ ăn về, đang bận rộn trong nhà bếp.

Lúc này, điện thoại Trần Hoàng Thiên vang lên.

Thấy là Trần Hoàng Hạo, sắc mặt anh lập tức trở nên âm trầm. Anh có một loại linh cảm rất mạnh, đây là đang nhắm vào anh.

Hết cách rồi, Phương Thanh Vân đang ở nhà họ Trần, anh chỉ đành đi đến một bên, bắt điện thoại. “Cậu ba à, hai ngày nữa đến nhà họ Trần một chuyến đi.”

Trần Hoàng Thiên nhịn không được bất mãn, hỏi: “Các người lại muốn làm gì?” “Không làm gì đâu, là nhớ cậu thôi, Phương Thanh Vân cũng nhớ cậu. Hy vọng trong vòng hai ngày cậu có thể đến nhà họ Trần, đến thì nói trước một tiếng, tôi sẽ dọn tiệc để chiêu đãi cậu.”

Tút tút…

Trần Hoàng Hạo trực tiếp cúp máy. “Mẹ kiếp!”

Trần Hoàng Thiên nắm chặt tay.

Anh có một loại linh cảm rất mãnh liệt, bảo anh đi đến nhà họ Trần, đa số là đang đoán xem anh có phải là đại sư Trần hay không.

Dù sao, đây cũng không phải chuyện tốt gì! “Trần Hoàng Thiên, xảy ra chuyện gì sao?”

Dương Ninh Vân đỡ Dương Thiên Mạnh ngồi lên xe lăn, đi đến bên cạnh Trần Hoàng Thiên, ôm cánh tay của anh mà hỏi. “Không có chuyện gì.” Trần Hoàng Thiên nở một nụ cười, anh không muốn Dương Ninh Vân lo lắng cho anh.

Nhưng Dương Ninh Vân cũng không ngốc, hỏi: “Có phải Trần Hoàng Hạo gọi cho anh không?” Vừa nãy cô nghe thấy Trần Hoàng Thiên nói: “Các người lại muốn làm gì nữa?”, hơn nữa dáng vẻ còn rất tức giận, đoán chắc chính là Trần Hoàng Hạo.

Trần Hoàng Thiên gật đầu. “Có phải là biết anh có thể đi lại rồi, lại muốn ra tay với anh không?” Dương Ninh Vân đỏ mắt mà hỏi, vô cùng đau lòng cho Trần Hoàng Thiên. “Để anh đi đến nhà họ Trần một chuyến.” Trần Hoàng Thiên cười mà nâng mặt cô lên, nói: “Vợ cứ yên tâm, lần này anh sẽ không như lần trước nữa, không để cho bọn họ bắt nạt nữa, em ở nhà chở anh quay lại nhé.

Dương Ninh Vân lắc đầu: “Em biết tổng giám đốc Phương đang ở nhà họ Trần, anh không thể không đi, nhưng mà anh là chồng em. Anh gặp nguy hiểm, em phải ở bên cạnh anh “Nhưng mà. “Không có nhưng mà gì hết.” Dương Ninh Vân rất nghiêm túc mà nói: “Ở nhà, em không yên tâm, em phải đi với anh, bị thương thì em chữa cho anh, bị tủi thân thì em khóc cùng anh, dù sao anh cũng phải đưa em đi cùng.” Trần Hoàng Thiên không thể từ chối cô, đành gật đầu nói được. “Đúng rồi, Trần Hoàng Thiên.

Đột nhiên Dương Ninh Vân nhớ ra gì đó, cười nói: “Hôm nay em xem tin tức, nói là ông Đỗ được đại sư Trần cứu, đại sư Trần này rất lợi hại, chúng ta có thể đến chỗ ông Đỗ mượn đại sư Trần này đi cùng không? Có cao thủ lợi hại như đại sư Trần, chắc chắn bọn họ không dám đánh anh, nói không chừng còn giao cả tổng giám đốc Phương ra.

Nói xong câu cuối cùng cô lại thấy hối hận.

Nếu như Phương Thanh Vân mà ra ngoài, thì rốt cuộc Trần Hoàng Thiên sẽ ở bên ai?

Nhưng nếu Phương Thanh Vân không ra, Trần Hoàng Thiên lại bị người khác nằm nhược điểm, cô cũng thấy rất đau lòng. Chỉ sợ bọn họ sẽ hãm hại Trần Hoàng Thiên. “Ông Đỗ muốn giữ lại đại sư Trần để bảo vệ mình. Trần Hoàng Thiên cười nói, nếu như anh ta nói anh ta là đại sư Trần, thế thì không cách nào cứu Phương Thanh Vận ra được, chắc chắn cô ấy sẽ rất thất vọng với mình.

Dương Ninh Vân gật đầu, lại nói: “Vậy thì chúng ta có thể mang Nhã Lam đi mà, có Nhã Lam ở đó, nói ra tên tuổi của đại sư Trần để dọa bọn họ, chắc cũng có tác dụng. “Được!” Trần Hoàng Thiên nở nụ cười.

Đưa Đỗ Nhã Lam theo, chỉ cần uy hiếp thỏa đáng, thì vẫn có tác dụng. “Vậy em gọi điện cho Nhã Lam.

Dương Ninh Vân nói xong, lấy điện thoại ra gọi cho Đỗ Nhã Lam.

Mặc dù cô biết Đỗ Nahxn Lam thích Trần Hoàng Thiên, nhưng vì an toàn của Trần Hoàng Thiên. Cô vẫn cảm thấy mấy thứ đó không quan trọng.

Đêm hôm đó, Đỗ Nhã Lam mang theo Lý Đạo Ngư đến

Đông Quan.

Cũng ngay đêm đó Trần Hoàng Thiên chuyển cả nhà đến biệt thự của Hứa Minh Hiên, Hứa Minh Hiền cũng luôn ở Đông Quan, đợi thu hồi công ty Hoàng Gia entertainment.

Mà Lý Đạo Ngư là Trần Hoàng Thiên có ý bảo Đỗ Nhã Lam đưa đến, phụ trách an toàn cho Dương Thiên Mạnh. Ngày hôm sau.

Ba người Trần Hoàng Thiên, Dương Ninh Vân, Đỗ Nhã Lam ngồi máy bay đi về thủ đô.

Lúc này, nhà họ Trần.

Đám người nhà họ Trần và nhà họ Tiêu đều tụ tập lại một chỗ, ông cụ Tiêu cũng đến. “Ông Thông gia, có phải nhìn nhầm không, sao Trần Hoàng Thiên lại là địa sư Trần là được?” Trần Hiếu Sinh cười khanh khách mà hỏi. “Đại sư Trần họ Trần, có quan hệ với Đỗ Văn Mạnh, Trần Hoàng Thiên cũng họ Trần, cũng có quan hệ với Đỗ Văn mạnh, đây là sợ có vấn đề, vì lý do an toàn, phải điều tra cho rõ. Ông Tiêu nói,

Trần Hiếu Sinh cười mỉa mai: “Này chỉ là trùng hợp tôi, thực ra hai người hoàn toàn không phải một người.

Ông ta cũng lo Trần Hoàng Thiên là đại sư Trần, nếu như bị dò ra, thì chắc chắn Trần Hoàng Thiên phải chết. Cứ như vậy, ông ta cảm thấy nhà họ Trần sẽ bị tổn thất nghiêm trọng. “Ông Trần à.” Ông Tiêu nhấp một ngụm trà, âm hiểm mà nói: “Tôi biết ông lo lắng Trần Hoàng Thiên là đại sư Trần, một người như vậy mà bị giết chết,ông cảm thấy rất thiệt thòi, nhưng ông nghĩ xấu về một mặt rồi, lỡ như hắn ra là đại sư Trần, không giết chết hắn ta, mười năm sau, hắn mọc đủ lông đủ cánh rồi, ông thấy có thể trấn áp được hắn nữa không?”

Trần Hiếu Sinh nghe thấy vậy, không khỏi run rẩy.

Ông ta thực sự chưa từng nghĩ đến điều này.

Có thể nói thì suy nghĩ đó vô cùng kinh khủng! “Xem ra nếu Trần Hoàng Thiên là đại sư Trần, đúng là không để lại được.

Ông ta thầm nghĩ trong lòng. “Đến rồi thưa ông chủ

Lúc này, Lưu Bằng chạy vào trong: “Trần Hoàng Thiên mang theo vợ cậu ta còn có cả một người phụ nữ đến “Con mẹ nó, đưa hai người phụ nữ đến, quả nhiên là đáng ngưỡng một” Đám con cháu nhà họ Trần và Tiêu Hùng nhịn không được mà bật cười.

Không lâu sau, dưới ánh nhìn của trăm cặp mắt, Trần Hoàng Thiên, Dương Ninh Vân còn có cả Đỗ Nhã Lam đi vào trong phòng khách nhà họ Trần. “Trận chiến lớn thật đấy.

Trần Hoàng Thiên vừa vào trong, nhìn thấy có nhiều người trong phòng khách như vậy, ông cụ Tiêu cũng đến rồi, trận chiến lớn như thế này, thực sự là làm anh kinh ngạc. “Ha ha!”

Trần Hoàng Hạo đi đến, nở nụ cười rồi đưa tay ra: “Đại sư Trần, có khỏe không?” “Hửm? Trần Hoàng Thiên là đại sư Trần sao?” Dương Ninh Vân lập tức kinh ngạc, không dám tin mà nhìn Trần Hoàng Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK