Mục lục
Chàng Rể Đào Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 621

Hàn Tử Minh lắc đầu: “Không, đấu giá sẽ tuân theo quy tắc đấu giá. Họ sẽ không lấy những thứ họ không có rồi đăng trên trang web chính thức để thu hút mọi người tham gia đấu giá, huống chi là một nhà đấu giá nổi tiếng như Sotheby’s, càng không thể xảy ra chuyện như vậy được.”

“Nếu tôi không nhầm, chính Trần Hoàng Thiên đã đưa Sâm hoàng đế cho Sotheby’s bán đấu giá, mục đích là để lôi kéo tôi sang đây, sau đó anh ta lại trả giá cao để mua lại Sâm hoàng đế.”

“Vì vậy chúng ta cũng có cơ hội có thể mua được Sâm hoàng đế, tôi không chỉ muốn mua được Sâm hoàng đế, tôi còn muốn cho người đã đem đấu giá Sâm hoàng đế chết không có chỗ chôn thân, người đó nhất định là Trần Hoàng Thiên.”

Ngô Thành Phi không bình luận đúng sai.

Nhưng anh ta biết Hàn Tử Minh lúc này đã mất hết lý trí nên anh ta cũng không dám nói gì. Hàn Tử Minh muốn thế nào cũng được, anhta  không có ý kiến.

Ngay sau đó, Hàn Tử Minh cùng Ngô Thành Phi rời sân bay và đến nhà đấu giá Sotheby’s.

Không bao lâu sau khi họ đi khỏi, đám người Trần Hoàng Thiên, Mạc Ngôn sư thái cũng đến sân bay.

Vừa bật điện thoại lên, họ cũng nhận được vô số tin nhắn và tin báo cuộc gọi nhỡ.

Anh bấm số và gọi cho Lý tổng quản.

Ngay sau đó là giọng nói của Lý tổng quản vang lên: “Tiểu Phật Gia, kết quả thành công tốt đẹp, đã cứu được cô chủ, cũng phá nát luôn nhóm Thiên Sát rồi, bây giờ chúng tôi đang trên đường quay về Lam Hoa.”

“Tốt quá rồi!”

Nghe tổng giám đốc Lý báo cáo, Trần Hoàng Thiên kích động không thôi.

Lúc ở trên máy bay, trong lòng anh vẫn luôn bất an lo sợ, sợ hành động thất bại, gấp gáp muốn tới sân bay càng sớm càng tốt, sau đó gọi điện thoại hỏi thăm tình hình.

Kết quả vừa tới sân bay, liền nghe được tin tức tốt như vậy, sao anh có thể không kích động được chứ?

Chuyện này có nghĩa là anh đã không làm việc vô ích, mà anh đã cứu được Dương Ninh Vân, đến nỗi nhóm Thiên Sát có bị phá hủy hay không anh cũng không quan tâm, anh chỉ quan tâm Dương Ninh Vân có được cứu hay không thôi.

Mà bây giờ Dương Ninh Vân đã được cứu, tâm trạng luôn lơ lửng của anh cuối cùng cũng có thể đặt xuống rồi.

“Tiểu Phật Gia, cô Dương muốn nói chuyện với cậu.”

Trần Hoàng Thiên rất phấn khích nghe tổng giám đốc Lý nói.

“Tốt.”

Từ ngày bị đánh rơi xuống khỏi núi Nga Mi, anh không hề gặp lại Dương Ninh Vân, tới giọng nói cũng không nghe thấy, nên anh rất nhớ Dương Ninh Vân, , mặc dù chưa thể gặp lại, nhưng chỉ cần nghe được giọng nói của cô cũng tốt rồi..

“Trần Hoàng Thiên, là em đây.”

Di động truyền tới giọng nói của Dương Ninh Vân.

Đã lâu không được nghe thấy giọng nói của cô, Trần Hoàng Thiên lập tức có chút kích động, giọng nói cũng có chút run rẩy: “Ninh Vân, tình trạng cảa em vẫn ổn chứ?”

“Em vẫn ổn.”

Dương Ninh Vân không muốn nói tới bệnh tình của mình, cô nói sang chuyện khác: “Anh tới nước Anh đối phó với Hàn Tử Minh  sao?”

“Đúng vậy.” Trần Hoàng Thiên nói: “Anh vừa tới sân bay nước Anh, nghe tin em được cứu, thật sự rất vui. Chuyện giữa anh và Hàn Tử Minh, cũng nên có một kết thúc rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK