"Cô ấy không sao rồi. Em về nghỉ ngơi đi." Trần Phong mệt mỏi đến bên cô, hai tay đặt lên vai cô.
"Không được. Em ở lại thêm một chút." Không hiểu gì vì mà cô lại quan tâm cô ta đến như vậy, cô ta mới cấp cứu xong còn yếu, không ai bên cạnh chắc chắn rất tủi thân. Là một người phụ nữ cô không nỡ nhìn Cố Minh Minh cô đơn như vậy. Xong vẫn không quên đi Trần Phong mà từ tốn nói. "Anh về nghỉ ngơi đi, gần sáng rồi. Quần áo anh bị nước mưa và máu nhấm nhem hòa trộn bẩn hết rồi, còn không thay đồ ra lại bị bệnh đó."
Trần Phong do dự nhìn cô, xong quay sang bên cạnh nhìn Cố Dương Mịch vẫn trong bộ dạng ngớ ngẩn sau khi bị ông bác sĩ già quát tháo cho một trận.
"Anh ở lại với em."
Cô nhướng mày, hàng mi đen cũng cong lên nhìn anh. "Anh phải lo cho bản thân. Một chút nữa em sẽ về, anh yên tâm đi. Nhé?"
Người đàn ông đối diện nhăn mặt, vốn không muốn để cô một mình với đối thủ đáng ghét kia, xong thấy cô vẫn nói hợp tình hợp lý. Ngày mai có chuyến công tác ở thành phố L, nếu không về chuẩn bị e rằng không kịp. Dù vậy anh càng không khỏi thắc mắc một điều, hà cớ gì cô quan tâm Cố Minh Minh như vậy? Người phụ nữ như cô ta thoáng nhìn qua đã biết không phải người tốt đẹp gì. Chỉ nhìn mái tóc được nhuộm trắng bóc như cước đó đã khiến Trần Phong chán ghét, cũng không hiểu nổi Lục Tiêu Bá tại sao có mắt nhìn người tệ đến thế, còn có thể bên Cố Minh Minh, làm cô ta có thai?
"Vậy anh về trước. Mai có chuyến công tác xa, vài ngày không thể bên em, nhớ chăm sóc cho bản thân." Trần Phong luyến tiếc nhìn cô, đáy mắt mềm dịu vô cùng.
"Em biết rồi. Anh đi đường cẩn thận." Cô không còn tâm trạng để cười tạm biệt, chỉ biết nhìn anh nói giọng điệu chân thật. Nhìn bộ dạng mệt mỏi của anh khiến cô không khỏi áy náy, rõ ràng chuyện chả liên quan đến anh xong vẫn bị cô lôi kéo đến giờ vẫn còn trong bệnh viện với thân thể đều là máu me của người phụ nữ khác, đoán biểu cảm của anh có thể thấy anh đang vô cùng suy sụp. Đến lúc để anh được nghỉ ngơi rồi.
Sau khi tiễn Trần Phong ra đến ngoài hành lang Tô Hiểu Du mới quay trở lại vào trong. Trên đường đi từng cơn gió heo hút thông qua hành lang tạt thẳng vào người cô, bộ quần áo cô đang mặc vẫn còn ẩm ướt khó chịu vô cùng. Mái tóc xũ xượi không ra thần người, toàn thân cóng lại lộ ra vài nét yếu ớt. Nơi đây về đêm quả đáng sợ, đường hành lang cách chục mét mới có một ánh đèn nho nhỏ không đủ chiếu sáng. Thi thoảng vài tiếng ho, tiếng khóc từ khắp nơi của bệnh nhân lẫn người thân của họ vang vọng đến bên tai khiến toàn bộ lông tơ trên người Tô Hiểu Du dựng đứng, nghĩ lại câu truyện xưa kia Tư Cẩn Khang từng kể hồi đi học, rằng bệnh viện là nơi có nhiều xác chết và hồn ma nhất, đột nhiên sống lưng cô lạnh toát, nuốt một ngụm nước bọt xong cô cố gắng đảo chân bước thật nhanh. Tại sao nghĩ đến điều ghê rợn như vậy chứ, nghe tiếng ỉ on của họ cứ tưởng tượng bản thân cô đang trong âm tàng địa phủ vậy.
Dừng chân bên phòng hồi sức. Cánh cửa phòng ngăn cách hành lang với khoảng không bên trong. Tô Hiểu Du nhìn vào bên trong thấy Cố Minh Minh đang nằm nhắm nghiền đôi mắt trên giường bệnh, đây là phòng đặc biệt của bệnh viện, chắc chắn thái độ y tế lẫn chế độ chăm sóc rất tốt, xem ra Cố Dương Mịch vẫn chưa hẳn là máu lạnh khi quan tâm người em gái cùng cha khác mẹ của mình. Dù sao đứa bé trong bụng cô ta cũng không mắc tội, hơn nữa đó cũng là cháu đầu lòng của anh ta. Có chút bỡ ngỡ cùng lo lắng là điều đương nhiên...
Xong nhìn thấy Cố Dương Mịch đứng chôn chân bên cử sổ lớn nhìn chăm chăm vào giường bệnh, đôi mày không lúc nào thoải mái, mi tâm thi thoảng giựt giựt nhìn Cố Minh Minh với anh mắt phức tạp. Lúc này Tô Hiểu Du mới nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào trong. Thấy Tô Hiểu Du, Cố Dương Mịch liền cong cong khóe môi một chút.
"Chưa về sao?" Giọng nói lãnh đạm trầm trầm của Cố Dương Mịch vang lên khe khẽ.
"Muốn xem em gái anh đỡ chút nào hay không." Cô nhún nhún vai nhìn vào giường bệnh.
Cố Dương Mịch quả nhiên nhìu chặt đôi mày khi nghe cô nhắc đến ba từ "em gái anh", thâm tâm muốn gào thét phản kháng nhưng lại thôi. Dần lấy lại bĩnh tĩnh nói.
"Chỉ bị dọa sảy thai thôi. Không đáng quan tâm."
"Anh đúng là...người ta nói 'một giọt máu đào hơn một ao nước lã', sao anh vô tâm như vậy?" Cô nhìn anh ta chán nản, sau đó đi đến bên giường Cố Minh Minh, chăm chăm vào khuôn mặt vẫn còn tái nhợt của cô ta.
"Tại sao cô luôn cố tình nhắc nhở tôi về chuyện mà tôi không thích?" Cố Dương Mịch hoàn toàn phẫn nộ, giọng nói phát ra đầy tức giận.
"Anh không thích, không có nghĩa chối bỏ đi được sự liên hệ giữa hai người." Cô bình thản nói, hơi thở đều đều như không có chuyện gì xảy ra.
Cố Dương Mịch nghe xong im bặt, dường như nhận thấy câu trả lời của cô cũng không hẳn là sai, đành lòng chẹp miệng cho qua một cái rồi kéo chiếc ghế ngồi xuống. Đôi mắt đưa nhìn Tô Hiểu Du vẫn đang nhìn Cố Minh Minh chăm chăm, vài nét ưu sầu trên mặt cô đã để anh ta nhìn thấy.