Chưa dừng lại dở đó Lục Hàn Liên lại tiếp tục.
"Lần đầu tiên gặp cô, nghe cô gọi tên anh trai tôi là tôi đã sinh nghi ngờ. Không, phải nói là khẳng định rằng cô chính là chị dâu tôi!" Vừa nói Lục Hàn Liên vừa liếc nhìn Lục Tiêu Bá. "Vậy mà ngay sau đó một nam nhân khác đến đón cô đi, nói rằng coi chính là bạn gái anh ta. Ha~ Nói đi, cô miệng gọi anh tôi nhưng thân vẫn đi theo người khác?"
"Tôi..." Tô Hiểu Du lắp bắp, sự sợ hãi dâng trào đến tận cổ họng, chuyện đó chỉ là hiểu nhầm, hôm đó chẳng phải Cố Dương Mịch đưa cô về hay sao? Tại sao lúc đó cô lại gọi tên Lục Tiêu Bá chứ, tại sao Cố Dương Mịch lại đến đón cô? Mọi chuyện như muốn rối tung cả lên.
Bây giờ cô mới như hối hận...hối hận vì quá si tình mà uống say như con ngốc, lại bị chính em chồng bắt gặp bộ dạng lả lơi như vậy, bây giờ thì hay rồi...dường như Lục Tiêu Bá đã sắp phát điên.
"Lần thứ hai gặp cô, theo sau cô. Lại phát hiện cô với nam nhân khác ôm ấp nhau ái luyến trong wc nam của vũ trường. Cô không xứng đáng để anh tôi yêu đâu, Tô Hiểu Du cô là loại con gái rẻ tiền!"
Chát.
Một tiếng tát vang lên chói tai, bàn tay trắng ngà của cô lướt qua khuôn mặt Lục Hàn Liên một cách vô tình, một dấu tay đỏ hồng dần xuất hiện trên má anh ta.
Đến Lục Tiêu Bá cũng bất ngờ với hành động của cô. Hai tay siết chặt lấy nhau nhưng vẫn đứng im chờ xem cô giải thích, anh không muốn tin lời Lục Hàn Liên, dù một câu, một chữ.
"Nghe đây Lục Hàn Liên. Tôi và anh trai anh đã li hôn từ rất lâu rồi. Tôi thực sự có nhảy cùng anh lúc say, thực sự được người khác đưa về nhà, nhưng chỉ là bạn bè không hơn không kém. Người nói với anh tôi là bạn gái anh ta chẳng phải Cố Dương Mịch, người thừa kế Cố thị, anh trai của chị dâu tương lai nhà anh sao?" Cô chua xót giải thích, từng lời nói như cứa sạch sẽ tâm can cô, nghĩ đến vài từ đơn giản như "chị dâu tương lai", nước mắt lại trực trào không thể kiềm chế.
Lục Hàn Liên bị tát mạnh một cái, còn chưa hết bần thần, nghe Tô Hiểu Du giải thích đôi mắt càng thêm ngạc nhiên. Người nên khóc là anh ta mới đúng chứ, Tô Hiểu Du tát anh ta xong lại khóc?
"Tôi ôm ai trong wc nam chứ? Tôi vô tình ngã người xuống, anh ấy đỡ tôi, vậy cũng được coi là ôm ấp luyến ái sao?" Nước mắt cô lăn dài trên má, cả người khóc run lên, kể cả cô có ôm ai hay hôn ai đâu còn liên quan đến họ? Cô còn phải giữ mình cho kẻ phản bội này hay sao?
"Vô tình? Cô đừng nói vô tình vào wc nam nhé?" Lục Hàn Liên cười cười, ánh mắt nhọn hoắt rơi xuống người cô.
"T..tôi say..." Cô cắn chặt môi, từng lời nói ra đều li nhí không rõ ràng, họ sẽ tin cô chứ? Đúng là rất vô lý, nhưng lúc đó cô không thể nhìn ra đâu là nhà vệ sinh nam, đâu là nhà vệ sinh nữ. Bụng dạ khó chịu tột cùng chỉ muốn nhanh nhanh đi giải quyết, không ngờ gặp Trần Phong bên trong, còn nôn hết lên người anh ấy. Tất cả chỉ là vô tình...
"Hừ. Chẳng có chứng cứ gì. Tất cả đều biện hộ." Lục Hàn Liên nhún vai, giọng nói vô tâm chẳng chút để ý. Cái anh ta đang để tâm tới là Lục Tiêu Bá. "Thì ra hai người đã li hôn. Vậy không cần nhiều lời. Chúng ta đi."
Lục Tiêu Bá trầm mặc không nói gì, đôi mày kiếm có phần nheo lại. Khóe miệng hơi nhếch lên một cái.
"Ai nói với em là li hôn sẽ kết thúc?" Lục Tiêu Bá chậm rãi đến gần Tô Hiểu Du, vòng tay qua eo cô, từ phía sau áo sát hơi thở nóng bỏng vào tai cô.
Tô Hiểu Du ngớ ngẩn đứng chôn chân ở đó, hàm răng vẫn cắt chặt lấy nhau.
Lục Hàn Liên bất mãn lườm anh. Sau đó lại nhìn cô bằng sự ghen ghét.
"Anh tin cô ấy vô điều kiện."
Giọng nói ấm áp vang lên khiến trái tim sớm đã lạnh băng của cô một lần nữa lỡ nhịp. Khuôn ngực phập phồng. Anh lại thế rồi, lại lấy tai cô ra chêu ghẹo, anh biết tai cô luôn mẫn cảm cơ mà.
"Anh...anh đi ra." Cô nhắm chặt mắt lại đẩy xa Lục Tiêu Bá, không ngờ anh lại nhanh tay hơn áp chế cô vào lòng.
"Hàn Liên, nếu chị dâu em nói đúng thì là đúng, nếu nói sai thì là nói sai. Nếu cả thế giới này thấy sai nhưng cô ấy không thay đổi quan điểm và ý kiến. Anh đều đứng về phe cô ấy. Cô ấy chính là chân lý." Vừa nói anh vừa ôm cô thật chặt, hai tay thắt lấy vòng eo gọn gàng của cô, đôi môi sớm đã đặt lên tóc cô, hít lấy sự thơm tho mà tóc cô đem lại. Chỉ như vậy là hạnh phúc nhất!
Đôi mắt long lanh của cô mở to, xong lại chớp chớp liên hồi, cảm giác này...tại sao lại xuất hiện trong tim cô, tựa như anh đang đưa cô lên chín tầng mây, tựa như anh gõ cửa tặng cô một đóa hoa hạnh phúc. Trái tim cô, mạch đập của cô sao lại lộn xộn như vậy, anh tin cô sao? Anh tin cô vô điều kiện, anh nói cô là chân lý sao? Tại sao khi bên Trần Phong cô không có thứ cảm xúc này, nhưng khi bên anh lại thấy mình an toàn đến vậy? Như thể chỉ cần bên anh cô liền có cả thế giới. Chỉ cần bên anh cô đều không phải lo lắng vì điều gì. Giây phút này cô mới nhận ra, là cô vẫn còn yêu anh rất nhiều, thật sự hiểu được trái tim của mình vốn đã bị anh giam giữ từ lâu.
Nhưng không thể...
Không thể chấp nhận tình yêu sai trái này trong tim được nữa.
Đúng, cô vừa mềm lòng đấy. Nhưng chưa được bao lâu lòng lại rấy lên sự áy náy. Phải! Là áy náy với Cố Minh Minh. Anh đã thuộc về cô ta rồi, anh và cô ta đã...
"Lục Tiêu Bá. Anh nghĩ anh làm trò mèo này cho ai xem? Tôi không có hứng thú nghe mấy lời hoa nguyệt này, hãy dành nó cho cô dâu tương lai của mình đi."
Tô Hiểu Du vung tay anh ra thật mạnh, giọng nói lạng lùng vô cảm như đâm thẳng vào trái tim anh. Vừa nhanh...lại vừa sâu...khó chịu vô cùng.