Thứ sáu, ngày 13 tháng 8 dương lịch.
Hôm nay.
Ngày đưa Giản Ngọc Thúy sang thế giới bên kia, ngày đưa Trần Phong về với cội nguồn.
Lục gia trang hoàng một màu đen bi ai, Trần gia một màu trắng thương tiếc.
Phía bên trong Lục gia là khoảng âm thanh tĩnh lặng. Không một ai khóc than, không một an oán trách, không một ai thì thầm to nhỏ.
Lục Lâm Cổ quỳ trước di ảnh Giản Ngọc Thúy, bên cạnh là Lục Tiêu Bá và Lục Hàn Liên. Ba người im lặng như thể hiện sự đau đớn không nói nên lời.
Lục Tiêu Bá nhìn di ảnh của bà, anh nhìn thật lâu. Anh tưởng tượng, ngày hôm qua mẹ còn bên cạnh chỉ trích anh, ngày hôm qua thôi, mẹ còn trách móc anh, luôn bảo ban anh theo ý của bà ấy. Hôm nay...không còn nữa. Bà đã nằm yên không tỉnh lại, bà đã ra đi trong lúc anh không hề hay biết, bà bỏ lại gia đình với ba người đàn ông thương bà nhất. Giản Ngọc Thúy giờ này đã đi đâu? Linh hồn của bà có còn nơi đây?
Chớp mắt một giọt lệ rơi xuống...
Anh khóc...anh khóc thật rồi...
Người phụ nữ đầu tiên làm anh rơi nước mắt...mẹ anh đã bỏ đi, khi mà anh chưa kịp hoàn thành bất cứ ý nguyện nào của bà...
Từng giọt nước mắt lăn dài trên mặt anh, chảy xuống lòng bàn tay còn đang siết chặt trên gối. Lồng ngực anh như thắt lại, trái tim anh như rỉ máu. Anh hối hận...anh hối hận tại sao không nghe lời bà hơn một chút, tại sao biết bệnh tình của bà rồi nhưng anh vẫn dửng dưng...chỉ vì suy nghĩ trẻ con? Chỉ vì nghĩ rằng bà ấy vẫn có thể sống tốt nếu được chữa trị hàng tháng?
Lục Tiêu Bá dập đầu xuống trước di ảnh Giản Ngọc Thúy thật mạnh, nước mắt rơi đều xuống nền nhà lạnh buốt. Là anh đáng chết! Là anh bất hiếu!
Bên cạnh anh, Lục Hàn Liên cũng bị tiếng khóc nhỏ của Lục Tiêu Bá làm cho ảnh hưởng đến tâm trạng, dường như chỉ cần nghe một tiếng khóc của ai đó thôi cũng đủ làm Lục Hàn Liên bộc lộ cảm xúc thật sự của mình. Cậu đưa tay lên lau nước mắt, miệng òa lên khốn khổ. Tô Hiểu Du đã giết chết mẹ của cậu ư? Là chị ta đã giết sao? Cậu sẽ không tha thứ! Không tha thứ! Cùng lắm sẽ giết chết cô ta báo thù.
Mẹ, mẹ yên tâm an nghỉ. Con sẽ không để mẹ chết oan uổng như vậy.
- ----
Trải qua vài đêm không ngủ. Tô Hiểu Du vẫn quỳ bên cạnh quan tài đỏ gỗ của Trần Phong, bộ dạng thất thần trong trang phục tang lễ trắng.
Mái tóc cô kẹp một bông cúc nhỏ, trên trán cô thắt một đoạn dây tang trắng. Đôi mắt trong vắt của cô sớm đã kiệt sức, bọng mắt thâm quầng lên rõ rệt. Cô dựa đầu vào quan tài, đôi tay gầy vuốt ve mềm mại, môi thi thoảng mấp máy.
"Em sẽ không xin lỗi anh...em sẽ không xin lỗi anh...em sẽ không xin lỗi anh..."
Chỉ khi Trần Phong đã qua đời, tin tức được giới báo trí truyền thông đưa lên từ khắp nơi. Bố mẹ cùng người thân của anh từ Canada đều trở về, họ bưng mặt khóc khi nhìn thấy di ảnh của anh. Mẹ của Trần Phong khá già dặn, mái tóc bà đã trắng phau, nếp nhăn trên mặt cũng nhiều.
Nhìn bà gầy gò ốm yếu, không trách Trần Phong không muốn bà ấy từ Canada trở về dự đám cưới.
Bà ấy khóc đến ngất đi vài lần, sau đó tỉnh dậy lại tiếp tục. Trần Phong là người con trai duy nhất trong gia đình, anh tài giỏi lại ngoan ngoãn, sự ra đi của anh chính là sự mất mát lớn nhất đối với mẹ anh ấy. Trần thị đang trên đà phát triển dưới tay anh, nói đi là anh có thể đi sao? Trần thị coi như không còn gì nữa rồi, không còn...
"Cháu là..." Sau khi bình tĩnh trở lại dường như Mộ Lý, mẹ của anh mới nhận ra cô gái đã ôm quan tài anh khóc suốt một ngày trời, dáng vẻ xinh đẹp như đã héo úa của cô khiến bà bắt đầu chú ý.
Tô Hiểu Du ngẩng đầu lên với đôi mắt mơ hồ, cô nhìn bà chân thành.
"Cháu...là vợ sắp cưới của Phong. Cháu tên Hiểu Du." Khóc nhiều khiến cổ họng cô khô khản cả đi, cô nói ra bằng giọng khàn khàn.
Mộ Lý đưa tay lên che miệng, dường như bà rất ngạc nhiên. Con trai của bà sắp lấy vợ trước khi qua đời sao? Nhưng bà không hề hay biết chuyện này.
"Bác không biết chuyện này?"
"Anh ấy không muốn bác trở về. Anh ấy lo cho sức khỏe của bác." Cô ho nhẹ một cái, sau đó lại quay sang nhìn bên cạnh.
"Trời ơi..." Bà ấy lại ngồi bệt xuống đất khóc. "Con trai tôi, sao nó lại khổ thế này! Sao nó khổ thế này hả ông trời ơi! Nó chịu khổ quá nhiều rồi, nó còn chưa được hạnh phúc, tại sao lại nhẫn tâm với nó như thế?"
Tiếng khóc ai oán của Mộ Lý khiến Tô Hiểu Du càng thêm nhức nhối trong lòng, người đáng thương nhất ở đây hóa ra hông phải là cô, người đáng thương nhất ở đây là mẹ anh mới đúng...
Cô vô thức dang tay ôm lấy mẹ Trần Phong vào lòng, tay cô vuốt ve tấm lưng của bà an ủi, bà ấy khóc khiến cô cũng rơi lệ theo. Quả thực...cô chưa bao giờ ngờ tới ngày hôm nay...
Chưa bao giờ.
Khu nghĩa trang thành phố, nơi chỉ những con cháu nhà gia tộc lớn mới được đưa đến đây. Tô Hiểu Du đứng trước ngôi mộ mới xây thành của Trần Phong. Trên tay cô là đóa hoa bách hợp thơm ngát, đóa hoa xinh đẹp này mang theo màu sắc giản mạc, lại chính là đóa hoa đầu tiên cô gửi tặng đến anh.
Người nhà anh đều đã đi hết, nơi đây chỉ còn mình cô với ngôi mộ còn vương lại mùi đất. Xung quanh mùi hương khói thi thoảng bay qua mũi cô nhẹ nhàng.
Cô khẽ đặt đóa hoa xuống trước đi ảnh anh. Gọi là di ảnh nhưng anh lại cười rất đẹp...
Cô cười ấm áp cúi đầu chào anh.
Tạm biệt anh ở đây thôi. Tạm biệt nhé Phong. Tạm biệt một kí ức đẹp đẽ mà cô không thể nào quên.
Chỉnh trang lại cổ áo, cô đứng thằng người, nhìn phía di ảnh không chớp mắt.
"Em sẽ còn đến thăm anh. Yên nghỉ anh nhé, Phong."
Sau khi dứt lời đột nhiên một cơn gió từ xa lướt đến như ôm ấp cô vào lòng, cơn gió mang theo sự nhẹ nhàng, lại ấm áp như gió xuân.
"Là anh đúng không?" Cô đưa tay ôm lấy mình, đôi mắt long lanh hướng về nơi xa, chắc chắn là Phong đang ở đây, anh đang ôm lấy cô, anh chưa bao giờ rời xa cô cả.
"Em thích anh. Phong!" Cô chợt nhớ ra anh từng nói cô chưa bao giờ cười xinh đẹp với anh một lần. Cô xoay bóng lưng lại nhìn ảnh anh mỉm cười, nụ cười xinh đẹp nhất, nụ cười tươi tắn nhất của đời người phụ nữ, đối với Trần Phong đó là nụ cười thiên thần mà cô gửi tặng. Anh có thể an tâm rồi, anh mãn nguyện rồi...
Đúng là cơn gió, không biết vô tình hay cô ý mà lướt qua cô vội vàng. Như thể nó ra hiệu Trần Phong đã rời đi...anh không bên cô nữa...
Trời đổ cơn mưa nặng hạt, cô không đem theo dù, trong nghĩa trang vắng vẻ lại âm u, Tô Hiểu Du chạy nhanh ra khỏi đây, tay đưa lên che đầu nhưng không tránh được những hạt mưa lạnh lẽo đã thấm ướt cả da thịt cô.
Đoàng.
Tiếng sấm vang dội chợt lóe sáng cả bầu trời.
Trước mắt cô là ảnh bóng cao lớn, thân mặc vest dưới bóng cây dù đen, đôi mắt anh lạnh như những hạt mưa, khuôn mặt anh âm u như bầu trời. Anh đứng đối diện cô...nhìn về phía cô.
Tô Hiểu Du lặng im chôn chân, cô nhìn thấy anh...
Lục Tiêu Bá.