Phía sau cô vòng tay tới eo, Lục Tiêu Bá mặc bộ vest đen, chỉ duy nhất bên trong là áo sơ mi trắng, cà vạt của anh cũng màu đen. Mái tóc đen rủ xuống vầng trán, khuôn mặt nam tính khẽ cười nhìn cô trong gương.
“Mặc đẹp như vậy là muốn quyến rũ ai nào?” Anh hạ giọng với đôi mắt ghen tuông.
“Không ai cả. Chỉ là đi làm thì nên đẹp một chút.” Cô quay lại vòng tay lên cổ anh, đôi mi cong chớp chớp diễm lệ tuyệt đối.
Nhìn dáng vẻ của cô khiến tim anh như phát nổ, vợ của anh hình như ngày càng xinh đẹp hơn? Không những vậy còn rất dễ dụ anh nữa!
“Anh không muốn em xinh đẹp khi ra đường mà không có anh.”
Tô Hiểu Du bật cười, đầu hơi cúi, mái tóc che đi gần nửa khuôn mặt. Cô bất ngờ ngẩng khuôn mặt, chân hơi kiễng chạm môi với anh một cái. “Nhưng chẳng phải vợ của anh chỉ yêu mình anh sao?”
Lục Tiêu Bá mở to mắt nhìn cô, đôi mày đen nhíu lại nhưng môi lại cong cong. “Anh đưa em đi.”
“Được.”
Tận mắt chứng kiến Tô Hiểu Du vào trong, Lục Tiêu Bá lúc này mới hạ cửa xe xuống chuẩn bị rời đi, đột nhiên tim anh lại đập nhanh bất ngờ...cảm giác như thể đang có người theo dõi mình.
Linh cảm không hay anh liền bước ra khỏi xe nhìn khắp xung quanh với bộ dạng chứa đầy bá khí, không sai, anh chưa bao giờ linh cảm sai điều gì, nhưng ở đâu? Là ai?
Gần đây nhất anh thấy năm người, ba người hình như là học sinh, họ mặc đồng phục trường. Hai người còn lại mỗi người một góc, một người là phụ nữ, một người là đàn ông.
Người phụ nữ mặc chiếc áo màu be dài quá gối, mặt đeo khẩu trang, mắt đeo kính râm không rõ nhan sắc. Người đàn ông kia lại cao lớn, ăn mặc lịch sự như cũng phần nào uy nghiêm. Mỗi lần nhìn vào họ anh lại thấy có cảm giác gì đó khó tả. Cuối cùng kết thúc đa nghi, anh lại mở cửa xe vào trong và lao đi.
Hai người kia lúc này mới lần lượt hạ kính xuống, họ nhìn nhau cười mờ ám sau đó lên một chiếc xe rượt theo từ phía sau.
Không còn nhiều thời gian, lẽ ra anh sẽ đến công ty ngay lập tức, nhưng cảm giác đó lại cứ bám theo anh không dừng. Lục Tiêu Bá lạnh lùng đưa một tay lên xoay gương chiếu hậu, quả nhiên là có một chiếc xe kì lạ đang đi theo sau đuôi xe anh. Mới đầu anh không chắc chắn, nhưng ngay khi anh đổi hướng rẽ về biệt thự Lục gia chiếc xe đó vẫn bám theo anh trên khung đường vắng, không biết rốt cuộc họ là ai và do ai phái tới, nhưng có gan bám đuôi anh quả là có chiếc gan to bằng trời.
Xe dừng lại ở biệt thự Lục gia, cũng là lúc anh thấy thêm một chiếc xe khác lao tới, là xe của Lục Hàn Liên!
Điều lạ lùng anh đang thấy là...Hai người đó đã bước ra khỏi xe và vẫy vẫy tay trước xe em trai anh. Đương nhiên là Lục Hàn Liên đã dừng xe lại.
Không được Hàn Liên, chúng là người xấu, đừng dừng lại, đừng bước ra!
Anh hốt hoảng vội vã mở cửa xe lao về phía ba người họ.
“Hàn Liên, mau tránh xa họ ra, họ đã bám theo anh đấy.” Anh đưa tay ra với lấy, chỉ muốn nhanh chóng với lấy em trai mình ra phía sau lưng anh.
Hai người kia từ khi nào đã hạ kính và khẩu trang, họ khó hiểu nhìn anh như kẻ vô tội.
“Đúng lúc vậy sao, anh, mau tới đây xem ai này.” Lục Hàn Liên không những sợ hãi mà còn mừng rỡ như bắt được vàng túm lấy tay người phụ nữ kia.
Anh ngẩn người ra hồi lâu vẫn không hiểu chuyện, Lục Hàn Liên lại quen họ sao? Cặp đôi này thậm chí anh còn chưa nhìn thấy.
“Vậy cậu là em trai cậu ta?” Người phụ nữ nó ngạc nhiên thu tay lại như thể mọi chuyện đã bại lộ.
“Vâng! Cháu là Lục Hàn Liên, em trai của Lục Tiêu Bá.” Nam thanh niên khẽ đưa tay lên đầu xoa xoa, cậu cười đến đỏ mặt, hiếm khi anh nhìn thấy em trai mình hạnh phúc như này.
Người phụ nữ đó nhìn rất trẻ trung và xinh đẹp, anh không đoán được rõ bao nhiêu tuổi nhưng khi nhìn vào bà ấy anh lại thấy có nét quen thuộc. Người đàn ông đứng tuổi cao to bên cạnh bà vẫn giữ bộ dạng nghiêm khắc từ đầu đến cuối, có cảm giác hai người họ đang đánh giá sơ bộ qua vẻ bề ngoài của anh.
“Trời ơi, anh còn không chào họ đi.” Lục Hàn Liên nhăn mặt đi tới vỗ bộp cái vào vai anh.
“Anh có quen?” Anh đột nhiên cảm thấy vô cùng căng thẳng mà chính anh cũng không rõ lí do.
Lục Hàn Liên đưa tay lên vỗ chán bất lực. “Vậy để em giới thiệu qua cho anh biết. Đây là ngôi sao Hollywood, diễn viên Đường Tịnh.”
Anh như không quan tâm chỉ gật đầu một cái, ngôi sao Hollywood theo dõi anh làm gì nhỉ?
Lục Hàn Liên giựt giựt khóe miệng đánh bộp vào lưng anh một cái rồi cười miễn cưỡng. “Anh còn không chào mẹ vợ?”
“Ừ. À hả?” Anh tiếp tục gật đầu sau đó mới phân tích ra chuyện gì đó. “Mẹ, mẹ vợ?
“Tiêu Bá, anh là não cá vàng à? Chị Hiểu Du từng giới thiệu sơ qua về gia đình, anh không nhớ chút nào ư?
Không hiểu sao trên trán anh cứ túa mồ hôi ra, bất giác giật mình nhìn lại hai người họ rồi cúi đầu ngay lập tức. “Bác trai, bác gái!”
Chết tiệt! Vì mải mê công việc và không có hứng thú với phim truyền hình nên anh đã quên mất mẹ Tô Hiểu Du là diễn viên, thậm chí còn không có cảm giác gì với cái tên Đường Tịnh, người bên cạnh uy nghiêm như vậy chắc hẳn là bố cô ấy, một cảnh sát!
Sau khi được anh và Lục Hàn Liên đưa vào biệt thự tiếp đãi lễ phép, hiện giờ hai người họ còn đang nói chuyện với Lục Lâm Cổ, bố anh.
Phải bằng mọi cách anh mới lui ra được đến phòng về sinh, Lục Tiêu Bá nhanh chóng rút ra chiếc điện thoại, anh bấm vào danh bạ mà luôn chỉ hiện thị một số duy nhất anh hay gọi.
“Vợ à, cứu anh!”