Cô dễ khóc với người khác vậy à? Tô Hiểu Du bây giờ mè nheo vậy sao?
Hừ! Thứ đàn bà rẻ tiền. Đáng khinh!
Ngày hôm nay, Tô Hiểu Du đã giết chết mẹ anh. Cướp đi sinh mạng người đã nuôi nấng anh, dạy bạo anh từ khi mới lọt lòng. Nhẫn tâm đẩy mẹ anh đến u ngục tồi tàn bên kia thế giới.
Bố anh, người yêu thương Giản Ngọc Thúy nhất trên đời. Người luôn lạnh nhạt với mẹ anh nhưng lại thương bà ấy vô điều kiện. Người đã ở cùng bà ấy suốt mấy chục năm...
Ông ấy đã mất đi người vợ duy nhất trên đời, mất đi tài sản vô giá của ông ấy. Có trời mới biết Lục Lâm Cổ đang đau khổ thế nào bên thi hài bà ấy, có đất mới biết được Lục Hàn Liên, em trai anh đang căm hận Tô Hiểu Du như thế nào...
Nhưng hơn hết, không ai biết anh đang khổ tâm ra sao! Người đàn bà anh tôn trọng và yêu thương nhất bị giết bởi chính cô gái anh coi là cả sinh mạng, bởi chính cô gái anh đặt hàng nghìn niềm tin yêu. Anh phải làm thế nào với cô đây?
Hành hạ cô? Giết cô? Đánh đập cô? Hay giết chết từng người nhà cô, giết chết mẹ cô như cách mà cô đã giết mẹ anh? Bắt buộc phải làm vậy ư?
Anh không muốn...tại sao chứ! Tại sao là cô! Tại sao cô lại cưỡm đi sinh mệnh vô tội đã bên anh suốt hai mươi chín năm.
"Phong! Phong! Anh tỉnh lại đi, trời ơi! Lục Tiêu Bá, anh ấy bị sao vậy? Mau cứu anh ấy, mau cứu anh ấy đi!" Tô Hiểu Du quay phắt lại, tâm trạng hỗn loạn vô cùng, tấm chăn đã rơi ra khỏi cơ thể, cô bò đến trước chân Lục Tiêu Bá.
Anh nhìn cô, đáy mắt hiện lên tia chua xót. Không phải vì thấy cô quan tâm kẻ khác, không phải vì thấy cô van xin cho kẻ khác.
Chính là vì nhìn bộ dạng cô bây giờ.
Toàn thân cô đầy vết bầm tím do chính anh gây ra, mồ hôi cùng nước mắn chan hòa, máu từ xương quai xanh cô ri rỉ chảy ra, mái tóc dài bết dính ôm chặt lấy khuôn mặt cô. Nhìn thấy Tô Hiểu Du, người anh thương yêu nhất như vậy...anh nói không đau lòng có lẽ là dối lòng...
"Đi đi."
"Hả?"
Cô ngừng khóc ngước lên. Lục Tiêu Bá vừa nói gì vậy?
"Tôi nói đi khỏi đây. Cút đi cùng anh ta." Hai tay anh đút thì quần, ánh mắt như lưỡi dao vô tình găm vào da thịt cô từng giây phút.
Lục Tiêu Bá chịu buông tha cho cô sao? Anh đang đuổi cô đi khỏi đây, anh...anh không muốn hành hạ cô mặc dù anh căm hận cô đến tận xương tủy?
Tô Hiểu Du nín thở quay lưng lại, tay cố gắng cào cấu sợi dây đang thắt chặt tay Trần Phong, gương mặt khổ sở cứ thế rơi nước mắt, Trần Phong đang ngất đi, nhưng cô không thể tháo thứ dây này, chết tiệt, cô thật vô dụng!
Lục Tiêu Bá nhìn thân thể của cô cô loay hoay trước mặt nam nhân khác, đột nhiên khó chịu quay lưng đi.
Tô Hiểu Du đang tháo dây đột nhiên từ phía sau bị ném tới thứ gì đó vào lưng. Cô quay lại thấy dưới đất là một bộ quần áo.
Cô nhìn Lục Tiêu Bá khó hiểu.
"Mặc vào."
Anh siết chặt tay trong túi quần, thô lỗ nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tô Hiểu Du giật mình nhìn xuống, có chút xấu hổ rồi đứng lên định chạy vào nhà tắm thay đồ. Đúng lúc này cô lại thấy Trần Phong nhăn mặt đau đớn mặc dù bất tỉnh. Không còn thời gian để xấu hổ nữa!
Cô lập tức mặc quần áo vào trước mặt Lục Tiêu Bá, đôi mắt kiên định của cô nhìn Lục Tiêu Bá như người xa lạ. Mặc xong không nói không rằng cô chạy đến lục ngăn kéo bàn trang điểm lấy ra cây dao rọc giấy cắt đứt lần lượt các sợi giây thừng.
Lục Tiêu Bá nhìn cô, hận không thể đem cô nuốt vào bụng mình. Trần Phong đối với cô quan trọng đến vậy?
Dây đã được gỡ bỏ. Tô Hiểu Du đỡ Trần Phong đứng dậy khó khăn, sức một người phụ nữ và một người đàn ông không thể so sánh.
Cô đỡ Trần Phong ra đến cửa, nhận ra còn điều gì muốn nói, cô quay mặt lại, thần sắc sắc sảo cùng giọng nói nghị quyết.
"Chuyện ngày hôm nay...tôi thật sự không giết chết mẹ anh."
Nói rồi cô đỡ Trần Phong ra khỏi phòng, để lại hình bóng đơn độc của Lục Tiêu Bá phía trong, anh đứng im như tượng tạc, nét mặt đa sầu không thể nhận thấy rõ nội tâm.
Thoát ra đến bên ngoài biệt thự Hạnh Phúc. Tô Hiểu Du lập tức gọi đến một chiếc taxi, hồi lâu xe đến cô gấp gáp nhờ tài xế đưa Trần Phong vào trong, chiếc xe hướng đến bệnh viện ngay khi cô nói địa điểm.
Trong chiếc xe ngột ngạt mùi máu tanh của Trần Phong, mặt anh nhễ nhại mồ hôi cùng máu khô. Tô Hiểu Du bặm chặt môi, cô muốn giết bản thân mình một nghìn lần.
"Tỉnh lại đi Phong, anh tỉnh lại đi." Cô nói mơ hồ, giọng nói run run. Tay cô liên tục vuốt mặt anh.
"Tỉnh lại đi anh. Đừng làm em sợ, em hứa...em sẽ không làm anh đau thêm lần nào nữa. Em sẽ biến mất khỏi cuộc sống của anh."
Trần Phong vẫn bất động không động đậy, hơi thở vẫn yếu ớt.
"Chúng ta...được giải thoát rồi." Cô hít một ngụm khí lạnh, hơi điều hòa cành làm cô run rẩy.
Quả nhiên lời nói như có phép màu, Trần Phong từ từ mở mắt, chỉ là...mắt đã mở nhưng thứ anh thấy là...một màu đen.