Điện thoại cô hết sạch pin, vừa mới cắm sạc và bật nguồn liền nhận được hàng chục cuộc gọi nhỡ hiển thị trên màn hình. Đa số là của Lục Tiêu Bá, số còn lại của Cố Dương Mịch. Hai người này có chuyện gì gấp gáp đến vậy.
Có một tin nhắn của Cố Dương Mịch vừa được gửi đến mười phút trước.
'Cô biết mình đang làm gì không? Mở mạng tự tìm hiểu. Lập tức đến công ty ngay cho tôi!'
Cô nhíu chặt mày không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mở mạng là sao? Tuy vậy cũng không thể xem thường lời nói của anh ta, cô nhanh chóng mở chiếc laptop trên bàn, di chuyển con chuột một hồi liền sững người, toàn thân bất động nhìn vào màn ảnh nhỏ. Tấm hình giữa cô và Trần Phong bị đăng lên khắp mọi trang báo, chiếm vị trí tìm kiếm số một đầu trang chủ. Lượt share và comment lên đến hàng chục con số chỉ trong vài tiếng. Chuyện này rốt cuộc là sao?
Cô tần ngần như đứa ngốc, mặt dần tái nhợt khi đọc bài báo về cô.
"Trần Phong, chủ tịch Trần thị lén lút quan hệ với một cô gái xinh đẹp bên ngoài"
"Tổng tài Trần Phong bị một 'kỹ nữ' quyến rũ"
"Cô gái đã vào khách sạn với CEO Trần thị là ai?"
...
Lướt đến các dòng bình luận phía dưới cô luôn bị gạch đá, bị chửi rủa thậm tệ. Họ nghĩ cô được Trần Phong bao nuôi, cho rằng cô là gái bán hoa quyến rũ Trần Phong vào khách sạn? Thật không ra thể thống gì nữa rồi. Cô tức tối đập mạnh vào bàn. Là ai đã chụp và đăng những bức ảnh này? Đem thể diện của cô ra đùa giỡn cô sẽ không bao giờ tha thứ!
Khoan đã, các tin tức này lập tức nổi lên như cồn như vậy, lẽ nào Lục Tiêu Bá gọi cho cô là vì lí do này? Không phải anh đã nhìn thấy bức ảnh thân mật được chụp ở góc độ che khuất kia của cô và Trần Phong đấy chứ. Cô và Trần Phong lại trong khách sạn, nơi cô và Lục Tiêu Bá mới hôm qua còn tình tứ bên nhau. Cô liền run lên một cái, nhất định lúc này Lục Tiêu Bá nổi trận lôi đình, không liên lạc được với cô, lại nhìn tin tức kia dần được cộng đồng mạng gồm dân hiếu kì chia sẻ một lúc một nhiều, Lục Tiêu Bá không băm cô ra thành từng mảnh mới lạ.
Quan trọng là Trần Phong, anh ấy là người nổi tiếng trong giới kinh doanh, chuyện này nhất định bị ảnh hưởng. Không biết bây giờ anh đã xử lý chuyện này sao rồi? Nếu không giải quyết nhanh gọn sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của anh mất. Mọi thứ anh gây dựng từ trước đến nay liệu có vì cô mà làm cho ảnh hưởng không?
[...]
Gian phòng lớn bao trùm bởi sắc nét hào hứng của ai đó. Trần Phong ngồi thanh thản thưởng thức tách trà nóng, nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính với hàng loạt tin tức giữa cô và anh đêm qua được phóng đại thành cặp tình nhân. Dù bị ảnh hưởng một chút đến hình tượng, cùng lắm bị mất đi vài người phụ nữ nhận mình là fan vặt vãnh của anh, mấy người này đều không được anh để tâm, anh chỉ quan tâm đến mình cô, Tô Hiểu Du. Không biết kẻ nào là người đã chụp những tấm hình này, rất đẹp! Cần hậu tạ!
"Alo, lập tức xóa hết các bài viết bêu xấu cô gái trong bức hình sáng nay. Chỉ để lại các tin thất thiệt liên quan đến chuyện tình cảm của tôi và cô ấy. Giữ các bài báo nhiều nhất một ngày, không được để ai gỡ xuống." Anh bấm điện thoại gọi cuộc nội bộ, đôi mắt sáng rực. Anh làm tất cả chỉ muốn tốt cho cô, anh muốn nhanh chóng có được cô. Nhưng chuyện này nhất định không đơn giản, Lục Tiêu Bá rất nhanh thôi tìm mọi cách gỡ các bài viết đó xuống, cùng lắm đánh sập các tòa soạn đã đưa tin đó lên, chắc chắn bây giờ anh ta đã nhìn thấy tin tức này rồi, đặc biệt với khuôn mặt tối sầm và tức giận. Thật tội nghiệp!
[...]
Tại biệt thự Lục gia, Lục Tiêu Bá đứng giữa đống đổ nát tự tay gây ra, đồ đạc bị vỡ nằm loạn xạ trên nền đất, kẻ tớ người hầu chỉ dám đứng nép một góc nhìn anh sợ hãi, còn không hiểu chuyện gì khiến đại thiếu gia nhà họ tỏa nhiều sát khí đến vậy. Chỉ cần ai đến gần đều bị Lục Tiêu Bá trút giận ngay lập tức.
Khốn kiếp, vừa hôm qua còn bên nhau hôm nay đã lên báo tình tứ cảnh giường chiếu cùng tình cũ. Anh đúng là coi thường cô rồi. Thật đánh khinh, con đàn bà lăng loàn giả tạo!
"Lục tổng, tôi đã cố gắng xóa bỏ cái bài báo đó nhưng dường như phía sau họ có ai đó chống lưng." Vài đám người chạy vào toát mồ hôi lạnh báo cáo.
"Lũ vô dụng! Còn không mau điều tra ngọn ngành tôi sẽ lột da các người! Cút."
Anh tiện tay tóm chiếc bình hoa bên cạnh đáp mạnh vào đầu một kẻ đứng trong đám, chiếc bình vỡ ra từng mảnh rơi xuống, máu từ trán kẻ đó tuôn ra. Tuy nhiên không dám kêu lên đau đớn, lập tức đám người đó cúi đầu kính cẩn lui ra. Còn dám gây sự với anh chỉ sợ đến ngày mai mạng cũng chẳng còn.