Mục lục
Vợ Ơi, Về Nhà Nào!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nó đi rồi." Nhìn Giản Ngọc Thúy vẫn nuối tiếc nhìn xa xa Lục Lâm Cổ lên tiếng khá tan bầu không khí khó chịu.

Giản Ngọc Thúy cắn môi nhìn Tô Hiểu Du vẫn đang ngồi im bặt không nói năng gì, Lục Tiêu Bá đứng bên cạnh như tượng tạc.

"Còn không ngồi xuống?" Lục Lâm Cổ chậm rãi nhắc nhở Lục Tiêu Bá.

Anh nhíu mi tâm nhìn xuống. Ngồi đâu? Ngồi chỗ nào đây? Tô Hiểu Du ngồi giữa Lục Lâm Cổ và Lục Hàn Liên, anh chen vào đâu chứ?

Đột nhiên anh di chuyển ánh mắt đầy sát khí vào Lục Hàn Liên vẫn đang cầm sẵn trên tay chiếc nĩa bạc.

"Ý gì đây?" Lục Hàn Liên bất mãn nhìn anh như thể đoán ra được ý định của anh. Biểu cảm nhất quyết không đổi chỗ.

Lục Tiêu Bá nhướng mày nhìn Lục Hàn Liên, còn dám không hiểu gợi ý của anh sao? Thằng trời đánh này dám làm vật cản giữa anh và Tô Hiểu Du?

"No no! Em đến đây trước!" Lục Hàn Liên bĩu môi rồi hất mặt quay đi.

"Ực." Lục Tiêu Bá nuốt cục tức xuống lườm Lục Hàn Liên một cái.

Tô Hiểu Du phía trước có thể cảm nhận nguồn tần suất lạnh băng từ phía sau đột ngột tỏa lên khiến cô cũng đoán được Lục Tiêu Bá đang tức giận.

Lục Lâm Cổ hiểu con trai ông hơn ai hết. Ông tặc lưỡi thầm rồi đứng dậy chuyển chỗ sang phía đối diện Tô Hiểu Du và Lục Hàn Liên.

Lục Tiêu Bá thấy vậy liền vui trở lại. Anh kéo ghế ngồi xuống cạnh cô, cẩn thận lau chiếc nĩa và đũa cho cô.

Giản Ngọc Thúy nhìn cảnh tượng trước mắt có chút động lòng, hai đứa nó quả rất đẹp đôi đấy chứ.

Sau đó bà lại nhớ đến Cố Minh Minh, người lẽ ra phải ngồi vào vị trí Tô Hiểu Du bây giờ.

"Thật chả ra làm sao." Bà ném lại một câu khinh thường vào mặt Tô Hiểu Du.

Tô Hiểu Du vẫn lạnh nhạt, im lặng đợi Lục Tiêu Bá cắt xé thịt cho cô.

"Cháu là Tô Hiểu Du?"

Cô ngẩng đầu lên nhìn phía chính diện, Lục Lâm Cổ đang hỏi cô sao?

"Vâng." Cô gật đầu.

Lục Lâm Cổ gật đầu tán thưởng. Sau đó ăn một miếng thịt ngon lành.

Lục Hàn Liên bên cạnh cô cũng không để ý cho lắm, cậu tập trung vào bữa ăn của mình, còn Lục Tiêu Bá lại cong cong khóe miệng. Anh biết Lục Lâm Cổ đã thích cô rồi.

"Bố mẹ cháu làm gì?" Lục Lâm Cổ tiếp tục cất tiếng hỏi han.

Tô Hiểu Du không quen cho lắm cảm giác mới lạ này, miệng cười trí trá.

"Mẹ cháu là diễn viên. Bố cháu là cảnh sát." Cô điềm đạm trả lời, bởi đối với Lục Lâm Cổ cô thấy ông dễ dàng hơn nhiều so với Giản Ngọc Thúy.

Lục Tiêu Bá và Lục Hàn Liên đều bất ngờ trước câu trả lời của cô. Nhất là Lục Tiêu Bá, anh không nhớ là cô có gia đình? Ở với nhau rất lâu nhưng vì công việc bận rộn, thêm phần hai người không tìm hiểu về gia cảnh và thân thế của nhau nên anh không hề biết bố mẹ cô lại là người có tầm ảnh hưởng với công chúng như vậy.

Giản Ngọc Thúy kinh ngạc nhìn Tô Hiểu Du như soi xét lại toàn bộ.

"Ồ, mẹ cháu là diễn viên sao? Mẹ cháu tên gì vậy?" Lục Lâm Cổ hứng thú hơn nhiều.

"Mẹ cháu là Đường Tịnh." Cô cười cười khi nhắc đến người mẹ của mình.

"Cái gì? Ý chị là Đường Tịnh, diễn viên luôn đứng đầu các giải thưởng trong nước và là diễn viên đề cử xuất sắc nhất ở Hollywood?" Lục Hàn Liên chố tròn mắt, quay sang hỏi cô theo cách không thể tin nổi.

Cô không nói gì chỉ gật đầu.

"Sao anh không biết chuyện này?" Lục Tiêu Bá nhìn cô chòng chọc, ánh mắt đầy nộ khí, đôi chân mày càng nhíu chặt vào nhau.

"Mẹ cháu trẻ vậy sao?" Lục Lâm Cổ chen giữa lời nói Lục Tiêu Bá, tren môi cũng là nụ cười tươi. Cô đoán không nhầm Lục Lâm Cổ chính là fan ruột của mẹ cô chăng?

"Mười chín tuổi mẹ cháu lấy chồng. Hai mươi tuổi có cháu." Tô Hiểu Du hơi xấu hổ khi nhắc đến chuyện này, liệu có xấu hổ không khi họ biết mẹ cô lấy chồng sớm?

"Ồ. Nhìn cô ấy rất trẻ, giống như thiếu nữ vậy." Lục Lâm Cổ bật cười.

Giản Ngọc Thúy nghe xong như bị đổ cái hũ giấm vào mặt, hung hăng liếc Tô Hiểu Du một cái.

"Có gì ghê gớm?" Bà ta hằn giọng.

"Gia đình cháu có mấy anh chị em?"

Lục Lâm Cổ cứ tiếp tục hỏi thăm và gia cảnh của cô không ngừng nghỉ khiến cô rất khó xử. Tại sao ông lại hỏi kĩ càng như vậy chứ?

"Dạ dưới cháu có một em gái nhỏ hơn cháu năm tuổi." Cô ảm đạm, đôi mi cong khẽ lay lay.

Lục Tiêu Bá và Lục Hàn Liên lại tiếp tục được phen sốc vô cùng. Cô có cả em gái? Kém hơn năm tuổi? Đây kà trùng hợp hay duyên số đây! Lục Hàn Liên chẳng phải cũng ít hơn Lục Tiêu Bá năm tuổi sao? Vậy thì em của cô ít hơn Lục Hàn Liên một tuổi.

Lục Hàn Liên nghe lập tức cười tà. Tay huých huých vào Tô Hiểu Du.

"Này, em chị học ở đâu thế?"

"Lục Hàn Liên!" Giản Ngọc Thúy nhìn bộ dạng hứng thú của Lục Hàn Liên lập tức cắt ngang. Lục Tiêu Bá đến với cô ta đã quá là sai trái rồi, bây giờ thêm cả Lục Hàn Liên đâm vào em gái Tô Hiểu Du có mà loạn.

"A, mẹ đừng thế. Con chỉ hỏi chút thôi." Cậu thu lại nụ cười, tặc lưỡi tiếp tục ăn thức ăn trên đĩa.

Chỉ thấy Lục Lâm Cổ rất hài lòng về các câu trả lời của cô, tuy nhiên Lục Tiêu Bá bên cạnh lại không hề như vậy. Anh quả thực rất tức giận khi bị cô giấu diếm những chuyện này lâu như vậy.

"Ăn nhiều chút." Anh đẩy đĩa thịt sang bên cô, đặt nĩa vào tay cô rồi ra lệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK