Chuyện này vỡ lở ra Giản Ngọc Thúy chắc chắn rất ngạc nhiên, Cố Minh Minh biết bà ta nhất định sẽ làm to chuyện khắp Lục gia và trở về nước ngay lập tức dù có bệnh tật đến đâu. Bởi vì bà ta đợi cái ngày có cháu nối dõi gần chục năm nay rồi, người thích hợp sinh con đẻ cái cho con trai bà ta chỉ có thể là Cố Minh Minh này mà thôi. Đơn giản bà ta là người nặng tình nặng nghĩa, hơn vậy bao nhiêu năm nay Cố Minh Minh luôn lễ phép, cung kính trước mặt bà ta cùng người lớn tuổi trong Lục gia, đều là những người có máu mặt trong giới làm ăn, lấy lòng họ là điều nên làm.
Vừa xinh đẹp, vừa uy quyền, điều này chỉ Cố Minh Minh mới có. Chỉ Cố Minh Minh này mới xứng đáng đặt chân vào làm dâu Lục gia, tương đầu ý hợp, môn đăng hộ đối!
"Cháu nói gì? Thật chứ? Cháu có thai rồi sao?" Giản Ngọc Thúy vui mừng khôn siết, giọng nói khàn khàn càng trở lên to hơn vì xúc động.
"Vâng ạ. Cháu gọi là muốn báo tin vui này cho bác."
"Được được. Chuyện này đúng là đáng mừng. Lập tức cử hành hôn lễ, để cái bụng phùng to lên thật bất tiện. Ngày mai bác sẽ trở về nước. Bác trai cũng về." Giản Ngọc Thúy thở hắt ra, điệu bộ không giữ được bình tĩnh, lời nói thốt ra theo cảm xúc. Bà ta đương nhiên là không tin nổi, cuối cùng những ngày cuối đời Giản Ngọc Thúy cũng có thể bồng bế cháu đích tôn rồi.
"Bác gái, sức khỏe là quan trọng nhất. Bác đừng quá vui mừng mà kích động, để ảnh hưởng đến bệnh tật chúng cháu lo lắm."
"Được được. Nghe cháu cả. Bác phải báo tin vui này cho bố nó, bác cúp máy nhé!"
"Cháu chào bác ạ."
Chiếc điện thoại rơi vào trạng thái im ắng, Cố Minh Minh thở phào nhẹ nhõm, đặt chiếc điện thoại xuống bàn gần đó rồi nằm xuống. Đôi mắt ngước nhìn lên trần nhà, chớp nhẹ một cái. Vừa hay dòng máu từ chán lăn đến khóe mi, Cố Minh Minh giật mình vùng dậy, đôi tay sờ soạng khắp khuôn mặt. Sau đó nhìn vào đôi bàn tay đầy máu hốt hoảng.
"Chết tiệt, Lục Tiêu Bá. Anh cứ chờ xem tôi sẽ khiến anh phải chấp nhận tôi." Hít một ngụm khí lạnh, Cố Minh Minh rít lên từng câu từng chữ, chân đảo nhanh về phía phòng vệ sinh giựt giấy điên cuồng lau đi vệt máu.
Trong gương, khuôn mặt thon gọn cùng hàng mi nối cong cong, không quên tả đến đôi mắt vẫn còn hơi đen đen do mascara dính vào. Đôi môi thanh mảnh bong chóc từng lớp da, mái tóc bết dính lại trông thật gớm ghiếc. Khốn nạn! Có một ngày Cố Minh Minh này phải chịu nhục như vậy, nhìn trong gương không cả ra thần người, máu ư? Hừ. Cũng chỉ là vài giọt máu mà thôi.
Cố Minh Minh vuốt nhẹ ngón cái vào vệt máu trên đỉnh đầu, mắt hung ác nhìn vào chính mình trong gương, đôi môi nhăn ra nụ cười tồi tệ. Sau đó đưa tay lên quệt một vệt máu dài từ khóe miệng lên đến giữa gò má, bóng đèn vừa hay chập chờn. Cảnh tưởng kinh dị cứ thế tiếp diễn, Cố Minh Minh thực sự điên rồi. Càng điên cô ta càng phải có được thứ mà cô ta muốn, tiền tài! Danh vọng! Địa vị! Nhưng thứ này dù có phải chết thì trước khi chết cũng nên thường thức qua, người mang lại những thứ xuất sắc nhất này chính là Lục Tiêu Bá, người đàn ông bạc tình đang theo đuổi con đàn bà bạc tình. Thứ ngưu tầm ngưu mã tầm mã như Lục Tiêu Bá chỉ xứng đáng làm cây ATM cho Cố Minh Minh mà thôi.
Tô Hiểu Du, đợi đến khi tôi có được mọi thứ, đợi đến khi tôi nắm quyền thừa kế Lục thị, cũng là lúc tôi trả lại các xác vô dụng của Lục Tiêu Bá cho cô. Lúc đấy mong cô không chê cười mà nhận lấy trong sự vui vẻ!
"Ha ha. Tô Hiểu Du ơi Tô Hiểu Du. Cô biết không? Cô thật đáng thương. Nếu cô không xuất hiện xen vào mối quan hệ tốt đẹp của tôi thì tương lai của cô cũng sẽ không mù mịt thế này. Tô Hiểu Du, thứ mà cô có tôi cũng sẽ có! Chỉ khác một điều, thứ cô đã làm mất đi thì về tay tôi nó sẽ trường thọ mãi theo thời gian! Ha ha... ha ha...."
Cố Minh Minh điên cuồng bám víu vào tấm gương thủ thỉ một mình, hành động điên rồ như trên phim hành động. Đôi máu xộc lên tia độc đoán, ngay lúc này Cố Minh Minh thèm muốn vị trí Lục thiếu phu nhân đến phát điên. Không chỉ vậy thứ mà cô ta thèm muốn chính là số tài sản mà cả thế giới này đang ao ước. Sớm thôi. Người phụ nữ xinh đẹp này sẽ có được tất cả! Hàng tỉ con mắt trên thế giới này phải ngưỡng mộ Cố Minh Minh, hàng trăm triệu đôi chân phải quỳ rạp xuống dưới chân Cố Minh Minh. Tất cả...sớm thôi!
"Này cô. Cô ơi? Cô đang làm gì thế ạ? Cô đang đóng phim sao?"
Một giọng nói ngây thơ thánh thót vang lên, nghe như giọng của một tiểu quỷ, càng giống hơn sự dịu dàng của thiên thần.
Cố Minh Minh giật thót mình quay lại phía sau. Một bé trai cỡ tầm năm tuổi, tay xách theo con gấu bông trắng ngơ ngác nhìn cô ta, đôi mắt ngây thơ không chút vấy bẩn.