Hôm nay, một ngày đẹp trời, không khí mát lạnh của mùa thu kết hợp với tấm chăn mỏng khiến cô không muốn chui ra khỏi chăn chút nào. Cứ muốn rúc vào người anh mà hưởng thu mỹ mãn cuộc đời~
“Em yêu à.”
“Hửm…” Cô nhắm mắt miệng lẩm bẩm.
“Dậy đi.”
“Không đâu.” Cô lắc lắc đầu rồi ôm lấy thân mềm mại của anh.
“Chúng ta còn rất nhiều việc phải làm.” Giọng anh khe khẽ như thổi vào tai cô.
“Việc gì...ư?”Cô nhõng nhẽo chẹp miệng, mắt vẫn chưa thể mở ra.
“Chúng ta đi ra ngoài làm việc lớn.”
“Hôm khác đi, em đang ngủ ngon mà.”
“Vậy là em yêu nó hơn anh?”
“Ừm…”
Ơ? Lục Tiêu Bá đang nói gì thế? Cô yêu ai hơn anh cơ? Tô Hiểu Du căng mi mắt thật to nhìn xung quanh, cô phát hiện ra đối diện với cô không phải là Lục Tiêu Bá, mà là gối ôm? Chẳng trách da thịt anh khi nào cũng cứng rắn như vậy hôm nay lại mềm nhũn cả ra. Vậy anh đang ở sau lưng cô sao? Có tiếng thì thầm rất rõ ràng mà!
Cô xoay lưng lại dụi dụi mắt thì bắt gặp Lục Tiêu Bá, hôm nay anh mặc quần jean đen đơn giản kết hợp áo phông trắng, mái tóc đen tuyền mượt mà trên trán, phải nói là sáng sớm được ngắm người chồng đẹp trai này khiến Tô Hiểu Du no đến nỗi không cả muốn ăn cơm!
“Chồng đi đâu thế?” Cô mơ mơ màng màng lại nhắm mắt vào, sự quyến rũ của cơn buồn không không buông tha cho cô.
Anh từ trên nheo mắt xuống nhìn cô, biết rằng anh đã thay đồ chuẩn bị ra ngoài nhưng cô thậm chí không thể ngồi dậy mở to mắt hỏi han anh đàng hoàng. Anh nhớ đêm qua chỉ ôm cô ngủ, đâu có làm”chuyện đó”!
“Anh đi lấy vợ đây.”
“Ừm.” Cảm thấy có gì đó sai sai, Tô Hiểu Du giật mình ngồi bật dậy lườm anh như sát thủ. “Khoan đã, vợ nào ở đây?”
Lục Tiêu Bá hạ tay xuống nhéo má cô một cái, anh cười để lộ hàm răng trắng đều. “Là em.”
Cô sao? Sao lại lấy vợ ngay bây giờ, mà vợ lại là cô được chứ. Chắc chắn Lục Tiêu Bá đang bày trò lừa gạt cô ra khỏi giường đây mà.
“Anh đang có âm mưu gì đúng không?” Cô đưa tay lên cằm suy nghĩ, mắt đảo đi đảo lại nhìn dáng vẻ trẻ trung của anh.
Lục Tiêu Bá ngồi phịch xuống giường đưa tay chạm vào mặt cô, mặt anh ngày càng sát lại khiến Tô Hiểu Du đỏ bừng mặt vì xấu hổ. “Phì.” Đột nhiên anh bật cười hả hê rồi từ vỗ đùi mình một cái.
“Anh, anh cười gì chứ?” Có vẻ như đến giây phút này cô thực sự đã hết buồn ngủ rồi.
“Đi, anh đưa em đến một nơi.”
Không đợi cô từ chối, Lục Tiêu Bá bế bổng cô lên đưa vào phòng tắm thay đồ, tâm trạng anh phấn khích vô cùng.
- -----
“Nơi này là…” Tô Hiểu Du sững sờ trước cảnh vật trước mắt. Dù cô chỉ đến đây đúng một lần vào hai năm trước nhưng mọi thứ nơi đây luôn được cô khắc ghi trong lòng, nơi mà anh cùng cô nuôi lớn tình yêu và hi vọng.
Cục sở dân chính.
“Anh...em…” Đột nhiên miệng cô không thốt lên lời, từng âm giọng run run, cô đưa mắt sang nhìn người đàn ông bên cạnh, tay anh vẫn giữ lấy tay cô thật chặt, cô có thể cảm nhận được cặp nhẫn cưới của hai người cũng đang cọ xát vào nhau. Điều này khiến cô khá bối rối, anh chưa từng bàn bạc với cô về việc hai người sẽ đến đây làm thủ tục đăng ký kết hôn một lần nữa.
“Đã sẵn sàng làm vợ anh rồi chứ? Tô Hiểu Du, chúng ta kết hôn nhé?”
Cơn gió mùa thu khẽ đi ngang thổi bay mái tóc bồng bềnh của cô, thời tiết tháng chín thoải mái này không làm cô phân tâm bởi giọng nói chứa đầy niềm trân trọng của anh. Như đóa hoa lê ngọt ngào giản mạc, cô đưa tay lên che mặt khẽ rơi ra giọt nước mắt. Cô còn nhớ...năm xưa người yêu anh là cô, người thương anh là cô, người mở lời đăng ký kết hôn cũng là cô, sau đó người đề nghị ly hôn...lại chính là cô. Từ bấy nhiêu thời gian đó, cô thậm chí chưa từng nghĩ đến chuyện giữa anh và cô có chuyện hàn gắn lại, cô chưa từng nghĩ đến việc anh vẫn ngày ngày theo dõi cô, cô không dám nghĩ đến những chuyện anh đã làm cho cô, cô không phủ nhận bản thân từng ghét anh đến cỡ nào, nhiều lần chỉ muốn anh biến mất khỏi thế giới này thật nhanh để cô không còn nhớ nhung gì về anh nữa. Đôi lần không hiểu anh, còn cho rằng tình cảm anh dành cho cô đã biến mất từ lâu, hay cho rằng đối với cô anh chưa một lần mở lòng, bản thân cô lại xấu xa đem lòng mình vứt cho người khác đơn giản, cứ nghĩ có người thay thế anh là cô có thể tìm được hạnh phúc. Không ngờ cho đến bây giờ, cô mới nhận ra...Lục Tiêu Bá đối với cô đã là cuối cùng và duy nhất rồi, không ai có thể thay thế vị trí của anh trong trái tim cô.
Khi ai đó hỏi cô, được một người mình yêu cầu hôn sẽ cảm thấy như thế nào? Cô sẽ mỉm cười rơi nước mắt mất, nó quá xa xỉ và tuyệt vời!
“Lại khóc? Có phải em quá dễ khóc rồi không?” Anh lau nước mắt cho cô, chậm rãi ôm cô vào lòng, lắng nghe từng hơi thở của cô.
“Đồ ngốc, người ta là đang cảm động!”
Cô đập nhẹ vào bờ ngực rắn chắc của anh, nét mặt yêu kiều mỉm cười tươi tắn.
Các giai đoạn đăng ký kết hôn ban đầu coi như đã xong,cô thậm chí không biết sổ hộ khẩu của gia đình đã bị bố mẹ cô đưa cho anh từ khi nào, họ dám hợp tác sau lưng nhau với cô sao? Chứng minh thư nhân dân của cô anh cũng cầm?
Đại diện phía bên tòa nhìn cặp đôi trẻ trước mặt, làm công việc này đã cả chục năm nhưng chính bà ta cũng chưa từng thấy nam nữ nào trẻ đẹp mà tâm đầu ý hợp như này. Cảm giác như đang giúp hai người nổi tiếng làm thủ tục đăng kí kết hôn vậy.
“Kí vào đây.” Bà ấy đẩy tới một tờ giấy bìa cứng màu đỏ, bên trên kèm hai chiếc bút bi đen.
Lục Tiêu Bá nhìn cô, đáy mắt thể hiện sự yêu thương cùng nuông chiều, cuối cùng giây phút này đã đến…
Tô Hiểu Du nhìn anh, trái tim vì ánh mắt của anh mà trở nên loạn nhịp. Nên làm gì giờ đây, làm gì đây? Cô hồi hộp quá, đã là lần thứ hai rồi, sao vẫn hồi hộp đến vậy!
Hai người cùng cầm lên chiếc bút, trái tim như hòa làm một, bút đặt xuống giấy cũng là lúc hai người đã kí xong, thật sự...họ đã là vợ chồng chính thức rồi. Là chồng của cô, là vợ của anh, không cần phải lo lắng về chuyện sẽ bị đối phương cướp mất. Vì giờ đã hoàn toàn sở hữu nhau!
Cô từ từ đứng dậy cùng anh, bất ngờ bị anh ôm qua thắt lưng xoay vài vòng cười cười vui vẻ.
“Vợ ơi, anh yêu em.”