"Lục Tiêu Bá, em về rồi!"
Mấy ngày nay Tiêu Bá cứ đi sớm về khuya, khi không còn tắt nguồn điện thoại làm cô không có cách nào liên lạc được với anh. Công việc anh càng ngày càng nhiều, đôi lúc cũng chẳng còn dịu dàng với cô như trước kia. Mỗi sáng cô ngủ dậy bên giường đều là sự trống trải. Ban đêm muộn anh về, tắm rửa xong cũng leo lên giường một mạch không động chạm vào cô, cũng không quan tâm xem cô đi đâu, làm những gì. Cô bắt đầu cảm thấy sự thay đổi từ anh ngày càng rõ rệt, anh dường như không coi cô là vợ mình nữa, sự tồn tại của cô có thiếu đi anh cũng không chú ý đến.
"Thiếu phu nhân, cô có muốn ăn gì không?" Mạt Mạt là cô nàng giúp việc cô ưng ý nhất, trong căn biệt thự lớn này chỉ mình cô bé quan tâm cô không giả tạo, không lấy lòng cô, một mực phục vụ cô hết lòng. Cô ta gõ cửa không thấy cô trả lời, liền đẩy cửa vào trong tìm cô.
"Tôi không muốn ăn. Tôi đợi Tiêu Bá về." Cô thu mình lại một góc giường, bao bọc lấy cô đơn nhìn ra ngoài cửa sổ lớn.
"Phu nhân, hôm nào đại thiếu gia cũng về trễ, hơn nữa cũng không dùng bữa, cô đã nhịn đói cả ngày rồi, nếu không ăn cô sẽ mệt đó."
"Không sao, cô cứ ra ngoài trước đi." Cô thẫn thờ mắt không chớp lấy một cái.
"...Vậy tôi xin phép." Mạt Mạt thương cảm nhìn cô không nỡ rời nhưng vẫn lui đi. Trong phòng chỉ còn một mình cô, căn phòng này từ khi nào đã quen với sự cô đơn của cô đến vậy? Kể cả ban ngày hay ban đêm cô đều đơn độc một mình. Chiếc giường lớn này thi thoảng cô cũng nằm một mình trong đêm suốt vài ba ngày, cảm giác mọi thứ đầy đủ nhưng thật trống rỗng. Mọi thứ cô có đều trở nên vô vị khi mà anh ngày càng chú tâm vào công việc mà không quan tâm đến cô, anh như biến thành một con người khác, vô tâm đến nỗi cô ngày đêm buồn phiền.
Nửa đêm cánh cửa phòng mới mở ra. Nghe thấy tiếng động cô bật dậy leo xuống giường đi đến chỗ anh.
"Anh về muộn vậy? Hôm nay công việc nhiều thế sao?"
"Ừm." Anh chỉ gật đầu cái cho qua rồi đi thẳng vào nhà tắm, cô đứng im nhìn sự lạnh nhạt của anh một lần nữa. Tủi thân vô cùng...
Hơn chục phút sau anh ra, toàn thân vẫn toát ra hơi nóng của nước, nhìn thấy cô đã nằm im trên giường, anh không giấu được nét mệt mỏi liền thở dài rồi leo lên giường ngủ. Khoảng cách hai người chỉ vài gang tay nhưng xa như hàng vạn dặm. Đưa tay ra có thể chạm lấy nhau nhưng không một ai chủ động. Cô quay lưng lại phía anh, mắt vẫn mở như mong chờ điều gì đó từ anh. Nhưng đáp trả lại là những hơi thở hời hợt của anh. Cô không nén được buồn tủi, nước mắt lăn dài xuống, anh thật sự đã khác rồi. Tĩnh lặng bao chùm căn phòng, bỗng nhiên lại có vài tiếng nấc nho nhỏ, cô cố nén nhưng vẫn không giấu được nghẹn ngào. Anh bị tiếng khóc của cô làm cho thức giấc, lật người sang phía cô.
"Em sao vậy?"
"..."
"Muộn rồi, mau ngủ sớm đi."
"..."
Đáp trả anh bằng im lặng, anh cũng không nói gì thêm, đột nhiên vươn tay ra ôm lấy cô vào trong lòng, cô cắn môi nén lại giọt nước mắt ôm lấy anh.
"Anh xin lỗi, dạo này anh rất mệt mỏi, không để ý đến em nhiều. Lục thị đang gặp vài khó khăn nhỏ, anh phải giải quyết cả ngày lẫn đêm, đôi khi đối với em lại là sự vô tâm khiến em tủi thân. Anh sẽ rút kinh nghiệm..." Giọng anh khàn khàn phát ra từ phía trên đầu cô, giọng nói ấm áp của anh làm cho cô thấy thương anh nhiều lắm, một thân một mình anh tiếp quản một tập đoàn lớn, sẽ không tránh khỏi nhiều áp lực, cô không nên trách anh như vậy.
"Ừm...anh đừng làm việc quá sức." Anh ôm cô chặt hơn, nhẹ nhàng gật đầu sau đó chìm vào giấc ngủ.
Ban ngày khi Lục Tiêu Bá rời đi công tác, biệt thự chỉ còn cô và vài người làm. Bản thân quá rảnh rỗi sinh nhàm chán, cô ra phía trước biệt thự tưới nước cho những bụi hoa hồng đỏ, mấy hôm nay trời nắng, những bông hoa nhận được những giọt nước mát lạnh liền trở lên tươi đẹp, vài giọt nước lưu lại trên cánh hoa lấp lánh dưới ánh mặt trời, tựa như những viên ngọc trong vắt tỏa sáng rực rỡ. Bên ngoài một chiếc xe taxi dừng lại, cô gái kiều diễm mặc chiếc váy xanh ngọc xuất hiện trước biệt thự của cô, làn tóc bạch kim thi thoảng lay chuyển theo hướng gió, khuôn mặt cô ta đang khá hài lòng khi nhìn vào ngôi biệt thự. Ánh mắt cô ta di rời hướng sang cô một cách tự nhiên, cô ta rất nhanh xuất hiên trước mặt cô làm cô ngơ ngác.
"Này cô, cô giúp việc ở đây hả?" Giọng nói cô ta yểu điệu nhìn cô như một bà chủ.
"Tôi.." Cô còn chưa kịp giải thích cô ta đã chen ngang hất nhẹ khuôn mặt xinh đẹp của mình "Chắc hẳn cô là người làm mới nên không biết tôi là ai. Tôi có thể gặp Lục Tiêu Bá không?"
Cô ta biết Lục Tiêu Bá sao? Cô gái xinh đẹp này là ai? Tại sao cô chưa từng gặp qua cô ta chứ?
Phong Lập từ phía trong đi ra, nhìn thấy cô ta kinh ngạc cúi đầu.
"Cố Minh Minh tiểu thư, lâu rồi không gặp!"
Cố Minh Minh tiểu thư? Ông ta cũng biết cô gái này sao?
"Vị đây là.." Cô bối rối quay sang nhìn Phong Lập, muốn biết chuyện gì đang xảy ra.
"Thiếu phu nhân, đây là Cố Minh Minh tiểu thư, tiểu thư nhà Cố gia."
"Thiếu phu nhân?" Cố Minh Minh được một phen ngạc nhiên quay sang nhìn cô như quái vật, ánh mắt đố kỵ đáng sợ. "Hừ, Lục Tiêu Bá từ khi nào lại có hứng với loại người ngây thơ như cô gái này vậy?" Cô ta đương nhiên cao giọng, cười khinh thường nhìn Tô Hiểu Du.
"Loại người ngây thơ?" Cô bặm môi
"Cố tiểu thư, dù cô có nói gì đi nữa Tô Hiểu Du cũng đã là người của Lục gia, là thiếu phu nhân của ngôi biệt thự này, cô không nên nói như vậy." Phong Lập khó xử nhìn hai người, mồ hôi xuất hiện hai bên mai tóc.
"Ha~ Cô tên là Tô Hiểu Du? Chào cô, tôi là Cố Minh Minh, vị hôn thê của Lục Tiêu Bá vừa mới đi du học về, rất hân hạnh!" Cô ta từng lời từng chữ nói dõng dạc, đưa tay ra trước mặt cô chờ đợi.
Cô như chết lặng, mở to cặp mắt nhìn người con gái kiều diễm này, cô gái xinh đẹp mang nét hiện đại này là vị hôn thê của Lục Tiêu Bá? Vậy cô là gì của anh?
"Cô Cố, Tiêu Bá là chồng tôi, không thể nào có hôn thê bên ngoài được."
"Ha ha, cô nói chuyện thật hài hước. Lục gia và Cố gia là hai gia đình thân thiết, tôi và anh ấy từ sớm đã là thanh mai trúc mã. Tôi đi du học một thời gian để học cách tiếp quản Cố thị, không ngờ thời gian tôi rời đi anh ấy lại buồn chán đến nỗi đi tìm người phụ nữ khác như này." Cố Minh Minh nhếch đôi môi đỏ xinh đẹp, từng cử chỉ đều cuốn hút, chỉ có lời nói của cô như con dao sắc béng đâm vào tim cô từng nhát đau nhói. Cô quay sang nhìn Phong Lập, ông ta không hề giải thích, còn trốn tránh ánh mắt cô. Mọi chuyện xảy ra là như thế nào đây? Rốt cuộc đây là mơ hay thực? Cô cúi gằm mặt không nói lên lời, câu trả lời chính xác chỉ có thể nghe từ Lục Tiêu Bá!