Ai nấy đều mang trên mình cả tá thượng lưu vô bờ bến. Quần áo họ mặc, những chiếc váy đều là từ nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, chưa kể những người còn mang nét độc đáo do được nhà thiết kế may riêng ra, thế giới chỉ có một.
Đều là những người lạ lẫm Tô Hiểu Du không hề quen biết, có vẻ như là bạn của Trần Phong nên mới được mời tới, cũng có thể mời vì chính trị.
Khi ổn áp lại ồn ào, mọi người đều ngồi vào vị trí. Đám cưới được tổ chức ngoài trời nên khá là thoải mái. Nhạc lễ đường vang lên từng nhịp...
Trần Phong đứng phía mục sư đưa mắt nhìn về phía cô như cổ vũ tinh thần. Còn cô vẫn đứng chôn chân tại cuối lễ đường, toàn thân bất giác run rẩy, cảm giác này thật là lạ, không giống như cô đã tưởng tượng.
"Đám cưới mà trời u ám như này chắc chắn có điềm báo."
"Suỵt. Cô dâu nghe thấy bây giờ."
Bên tai Tô Hiểu Du có thể nghe được cuộc tranh luận từ nhiều phía, cũng không ít người huýt lên khen cô xinh đẹp.
"Mời cô dâu vào lễ đường."
Cô giật mình ngước lên thấy hàng trăm con mắt đổ dồn về phía cô mong chờ, trong đó có Trần Phong vẫn điềm tĩnh nhìn cô mỉm cười.
Tô Hiểu Du cắn môi, chậm rãi nhấc vạt váy lên một chút để có thể đi lại dễ dàng, sau đó tiến vào lễ đường, đôi mắt chỉ nhìn xuống dưới không dám ngước lên. Lúc này cô chỉ nghe thấy tiếng nhạc cổ điển của lễ cưới cùng tiếng vỗ tay giòn giã của khách mời, không để ý đến âm thanh nào khác...
Gần đến nơi mục sư và Trần Phong. Trần Phong nho nhã tiến đến nắm tay cô, cùng cô tiến thêm vài bước đến trước mặt mục sư, nhìn nụ cười của Trần Phong hạnh phúc như một đứa trẻ.
Sau một hồi đọc điều lệ thông thường khi kết hôn, sau khi cô và Trần Phong đều gật đầu đồng ý, chỉ khác một điều rằng cô bần thần như một kẻ ngốc, hai tai ù ù chỉ biết gật đầu qua loa. Vị mục sư gập quyển sổ lại, gương mặt cương nghị nhìn cô và Trần Phong.
"Cô dâu, chú rể trao nhẫn cưới!"
Câu nói vừa cất lên bên dưới là dòng âm thanh bôm bốp của khách mời, ai cũng tươi cười hưởng ứng.
Một người phụ nữ xinh đẹp, đoan trang bước đến, trên khay là chiếc hộp nhẫn màu đỏ nhung.
Trần Phong nhấc chiếc hộp lên, rút từ bên trong ra chiếc nhẫn nạm kim cương lấp lánh. Anh nhìn cô âu yếm, môi vẫn cong cong.
Tô Hiểu Du không đợi Trần Phong phải chờ, cô cười nhẹ đưa tay ra phía trước.
Nhẫn còn chưa đeo kịp vào tay đột nhiên cả đám cưới đột nhiên náo loạn, tiếng xì sầm bàn tán vang lên liên tục.
Bấc giác Tô Hiểu Du quay xuống, bắt gặp ảnh bóng nam nhân trong trang phục vest đen đi tới, bóng dáng cao lớn cường tráng cùng khuôn mặt mỹ hào đến từng chi li nhưng lạnh hơn cả tảng đá. Đi đầu dẫn cả một đội quân hùng hậu phía sau, ai nấy đều đeo kính đen như vệ sĩ.
Cô giật nảy mình.
"Lục Tiêu Bá?" Cô lắp bắp với đôi mắt đây lo lắng và sợ hãi. Quay sang nhìn Trần Phong cô cũng thấy được sự kinh ngạc lóe lên trong mắt Trần Phong.
Lục Tiêu Bá đi đến, đôi mắt hổ phách khẽ chớp như có ý cười.
"Chơi với cô ấy đến đây thôi. Giờ thì vợ tôi phải về nhà!"
Lục Tiêu Bá siết chặt vòng eo Tô Hiểu Du trong ánh mắt hiếu kì của cả hội trường hôn lễ lớn, ai nấy đều ngạc nhiên. Đây chẳng phải Lục tổng tài?
Trần Phong phẫn nộ nhìn Lục Tiêu Bá hận không thể giết chết anh. Vừa định lao tới đã bị hai người lực lưỡng phía sau giữ chặt tay lại.
"Lục Tiêu Bá, buông vợ tôi ra!" Trần Phong nhăn mặt cố lao về phía trước. Đôi chân mày nheo lại, răng nghiến ken két vào nhau. Cứ tưởng Lục Tiêu Bá sớm đã bỏ cuộc cô mà đến với người khác nên Trần Phong không chuẩn bị trước trường hợp này, ai ngờ đến lúc sắp chính thức được làm chồng của Tô Hiểu Du thì Lục Tiêu Bá lại ngang nhiên đến cướp dâu trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Mặc kệ những âm thanh bất lực, thất bại của Trần Phong, Lục Tiêu Bá nâng cao khóe miệng thành một đường cong đẹp mắt sau đó xoay người ra lệnh.
"Còn chần chừ gì? Mau hộ tống Lục thiếu phu nhân về nhà. Giam chú rể lại trong ngục của Lục gia đợi ngày tôi giải quyết!"
Cả đám khách mời sửng sốt, ai nấy đều sợ hãi tột độ trước quyết định của CEO Lục thị. Không hổ danh máu lạnh vô tình, đến nay mới được chứng kiến cảnh này. Thì ra Tô tiểu thư đã được Lục tổng chú ý tới, vậy thì lễ cưới này diễn ra đúng là thành công cốc rồi? Trần tổng thật đáng thương.
Phải mất đến mấy phút Tô Hiểu Du mới hoàn hồn, cô lắc lắc đầu một cách ngớ ngẩn, toàn thân vẫn bị bao gọn bởi vòng tay Lục Tiêu Bá.
"Lục Tiêu Bá, mau thả chồng tôi ra! Hôm nay chính là ngày tôi lên xe hoa, anh biết bản thân anh đang làm gì không?" Cô cao giọng bằng sự ghét bỏ, nhìn Trần Phong đột nhiên lộ vẻ đau đớn trên khuôn mặt khiến cô không ngừng lo lắng. Toàn thân Trần Phong đều được giữ chặt bởi hai tên phía sau, đột nhiên Trần Phong trắng bệch cả khuôn mặt như cắt không còn giọt máu. Anh bất tỉnh chỉ sau vài giây...
Nào ngờ nghe cô la làng xong Lục Tiêu Bá càng bá đạo ôm cô chặt hơn, cố ý để mọi ánh mắt chú ý về phía mình, giọng nói anh rõ ràng hơn bao giờ hết, bên trong chứa đựng sự ngang ngạnh cùng quyền uy mà chỉ mình anh mới có.
"Anh từng dặn dò em. Người duy nhất trên đời này có thể làm chồng em chỉ duy nhất là anh. Lục Tiêu Bá."