Mục lục
Vợ Ơi, Về Nhà Nào!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Tiêu Bá...cái tên xa lạ nhưng lại quen thuộc đến bất ngờ.

Cố Dương Mịch dường như sực nhớ ra điều gì đó, bèn nở một nụ cười thách thức.

"Nghe danh đã lâu."

Bàn tay Cố Dương Mịch dừng giữa không trung hồi lâu vẫn không thấy Lục Tiêu Bá có ý định đưa tay bắt lấy. Phút chốc đã thấy xấu hổ nhìn anh. Mặt Lục Tiêu Bá vô cảm, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười khinh bỉ. Cố Dương Mịch cười méo mặt rụt tay xuống lấy lại khí chất.

Anh ta nghĩ anh là ai mà có thể muốn bắt tay là bắt? Cố Dương Mịch, con tép như anh cũng mong ước ngang hàng với Lục Tiêu Bá? Quá tự đề cao bản thân rồi.

Cố Dương Mịch bất mãn trong lòng vô cùng nhưng vẫn lịch thiệp mời mọi người vào trong.

"Đừng khách khí. Mọi người vào đi."

Không để Cố Dương Mịch chờ lâu, mọi người lần lượt tiến vào, trên sàn nhà lần lượt vang lên từng tiếng bước chân đanh sắc.

Tô Hiểu Du từ tốn chọn một vị trí phía xa Cố Minh Minh, Trần Phong đi sau cô, chỉ đợi cô chọn xong vị trí liền kéo ghế giúp cô ngồi xuống một cách cưng chiều. Cô cười lãnh đạm một cái, tiện tay gõ gõ vào chiếc ghế bên cạnh mình ám chỉ Trần Phong mau ngồi xuống.

Mãi mãi cô không thể ngờ rằng Lục Tiêu Bá không ngồi bên cạnh Cố Minh Minh, càng không niềm nở yêu thương cô ta như Trần Phong đối với cô, Lục Tiêu Bá lại kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô. Tô Hiểu Du chính là ngồi giữa hai người đàn ông đang bừng bừng mùi thuốc súng. Tâm trạng trở nên hỗn tạp vô cùng.

"Tiêu Bá! Anh..." Cố Minh Minh không nuốt được cục tức, tay đưa lên chỉ trỏ về phía Lục Tiêu Bá.

Trần Phong lúc này cũng nhăn mặt. Anh hiểu chuyện này như thế nào, xong cũng không cam tâm nhìn Tô Hiểu Du ngồi cạnh Lục Tiêu Bá.

"Lục tổng. Tôi nghĩ anh ngồi nhầm vị trí chăng?"

Lục Tiêu Bá nghe vậy, hơi nghiêng đầu, mặt không cảm xúc nhìn Trần Phong.

"Tôi ngồi đây không được sao?"

Cố Dương Mịch nhìn thái độ bốn người họ, mép nhếch lên nụ cười mờ ám. Kịch hay hóa ra mới chỉ bắt đầu.

"Lục Tiêu Bá, anh đừng ức hiếp người quá đáng!" Cố Minh Minh đứng bật dậy đập bàn, thần thái cau có như sư tử hà đông.

Lục Tiêu Bá không nói gì, chỉ ném lại phía Cố Minh Minh ánh mắt lạnh băng trong đó còn có vài tia cảnh cáo. Cố Minh Minh lập tức cứng họng, nuốt một ngụm nước bọt sau đó miễn cưỡng ngồi xuống.

"Lục tổng. Để Cố tiểu thư ngồi lẻ loi như vậy e là không phải lẽ." Trần Phong ôn nhu nhả từng chữ một.

Tô Hiểu Du ngồi giữa nghe hai người đối đáp đã khó chịu trong lòng. Thật muốn đổi chỗ nhưng không muốn làm Trần Phong trở nên khó xử.

"Trần tổng từ khi nào biến thành người nhiều lời như vậy?" Lục Tiêu Bá nở nụ cười tao nhã nhưng không khiến ai đó trở nên dễ chịu hơn.

Trần Phong nhìn Lục Tiêu Bá thách thức, ngay sau đó lại nở nụ cười lịch sự.

"Lục tổng nghĩ nhiều rồi."

Bữa ăn diễn ra trong im lặng, không gian dường như bị tích điện khiến tất cả mọi người không ai có thể nuốt trôi những món ăn ngon. Tô Hiểu Du cũng không ngoại lệ.

Trong suốt bữa ăn cô không ngó ngang ngó dọc lấy một cái, chỉ chăm chăm vào bát cơm, lặng lẽ ăn dè dặt miếng thịt bít tết nhưng mãi không hết. Ngay cả Trần Phong cô cũng không dám đối mặt, hơn nữa căn phòng tuy có năm người nhưng không một ai phát ra tiếng động. Không gian càng trở nên khó thở.

"Ăn nhiều chút."

Một miếng cá được đặt gọn vào bát của cô. Cô ngạc nhiên ngẩng khuôn mặt khả ái, đôi mắt pha chút ngây thơ.

Trần Phong cười dịu dàng. Anh thật tốt, ngay cả thời gian này cũng không quên chăm sóc cho cô từng chút một. Hành động nhỏ của anh cũng khiến cô trở nên dễ thở hơn.

"Anh cũng ăn nhiều chút." Tô Hiểu Du đưa đũa gắp một con tôm chiên thả vào bát anh, ánh mắt cười cười lộ vẻ quan tâm.

Cả căn phòng hai người bị lấy làm tâm điểm sự chú ý, Cố Dương Mịch hằm hằm nhìn đôi tình nhân đang chàng chàng thiếp thiếp mà không thể làm gì. Lục Tiêu Bá càng không cam tâm, liếc xéo hai người họ thảm khốc. Muốn ném ngay bát cơm của cô xuống đất xong không thể.

"Em bóc tôm cho anh được không?" Trần Phong đột nhiên mở lời đề nghị một câu kì quặc.

"Đ...được."

Cô cử động dứt khoát, bóc từng miếng vỏ tôm bị nướng chín trong bát, sau đó đặt vào bát Trần Phong, gương mặt vẫn còn nét bối rối.

Tô Hiểu Du trước nay chỉ bóc tôm cho mình Lục Tiêu Bá, nay lại trước mặt anh bóc tôm cho kẻ khác. Lục Tiêu Bá lập tức nhìn Tô Hiểu Du với ánh mắt nộ khí. Xong nhận lại từ anh không xa là nụ cười đắc chí cùng ánh mắt thách thức của Trần Phong khiến anh càng trở lên mất kiên nhẫn.

"Minh Minh. Em xem người ta tình cảm chưa? Anh cũng muốn!"

Cả gian phòng mọi người mắt tròn mắt dẹt nhìn Lục Tiêu Bá như sinh vật lạ. Trong đó có Tô Hiểu Du. Anh ta từ khi nào biết làm nũng ghê tởm như vậy? Nhìn điệu bộ đó với dáng vẻ đó không thích hợp chút nào! Như thể ăn phải hũ giấm lớn vậy.

"Ai yo~ Anh thật biết làm nũng người ta đó. Được rồi, em giúp anh." Cố Minh Minh ban đầu hơn sững người, xong lấy lại khuôn mặt tự tin. Ưỡn ẹo đi đến bên Lục Tiêu Bá gắp một miệng thịt đưa lên trước miệng anh. "A đi nào~"

Mặt mày Lục Tiêu Bá nhăn lại, nhìn điệu bộ của Cố Minh Minh với sắc mặt đáng sợ. Tuy vậy vẫn không quên mở miệng cười méo mó rồi nhai miếng thịt miễn cưỡng.

Cố Dương Mịch còn cho rằng hai người này là diễn viên Hollywood. Diễn quá hay, quá xuất sắc. Chẳng khác gì hai con hề!

Trần Phong nhìn thấy biểu cảm khổ sở của Lục Tiêu Bá không kìm được liền bật cười, tiện tay choàng qua eo Tô Hiểu Du.

"Em xem, Lục tổng và Cố tiểu thư rất tình cảm. Chúng ta nên học hỏi."

Cô cười nhạt một cái, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người kế bên.

"Ừm. Thật đáng ngưỡng mộ."

"Tô Hiểu Du, cảm ơn cô, chúng tôi trước nay đều vậy, chắc cô lần đầu nhìn thấy còn chưa quen mắt?" Cố Minh Minh cười giả lả, ôm lấy cổ Lục Tiêu Bá nói nhỏ nhẹ giọng điệu đà.

"Hử. Vậy sao?" Lục Tiêu Bá đột ngột kéo Cố Minh Minh vào lòng nhìn cô ta một cách âu yếm. Để lại ánh mắt hiếu kì của Cố Dương Mịch cùng Trần Phong. Tô Hiểu Du bị hành động của hai người họ làm cho cứng họng không nói nên lời, hai tay dưới bàn tối thắt chặt vào nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK