Mục lục
Vợ Ơi, Về Nhà Nào!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe đến việc phải ăn sáng với bố mẹ và em trai của Lục Tiêu Bá, Tô Hiểu Du đã nhăn mặt lắc đầu lia lịa.

"Không. Tôi không ăn."

Anh điềm đạm nhìn cô rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Tay đưa lên ngực cô tháo nút áo xuống một cách vô duyên vô cớ.

"Này, này...sao lại cởi áo tôi?" Tô Hiểu Du liên tục tét vào tay anh thật mạnh, miệng la lớn như không thể lớn hơn.

"Ngồi im." Anh hắng giọng, mắt trừng lên một cách lạnh lùng.

Dám nhìn cô bằng ánh mắt này ư? Anh nghĩ cô sẽ sợ sao?

Quả là cô sợ thật...

"Tôi...tôi sẽ tự thay." Nếu bắt buộc phải đi cùng Lục Tiêu Bá thà để cô tự thay đồ con hơn để anh thay, ai biết anh còn định làm trò ấu trĩ gì nữa?

"Được. Mặc đồ thoải mái chút." Anh hơi cong cong khóe miệng trước thái độ ngoan ngoãn của cô, tay buông ra xoay người quay lại ghế sofa đợi cô.

"Anh nhìn như vậy...tôi sao có thể thay?"

Quả thực Lục Tiêu Bá ngồi ghế nhìn cô chằm chằm. Cô thay quần áo kiểu gì khi anh cứ nhìn vậy chứ?

"Anh không thể nhìn vợ anh?" Anh thản nhiên nói không chớp mắt.

Tô Hiểu Du mặt ngắn tũn lại. Vợ nào là vợ của anh chứ? Não Lục Tiêu Bá chắc chắn có vấn đề rồi!

Cô mở tủ quần áo lấy ra một bộ bất kì. Đóng cửa lại nhẹ nhàng. Mái tóc đen tuyền gọn gàng phía sau thấp thoáng che đi cái eo xinh xinh, cô uyển chuyển từng bước đi vào phòng tắm rồi đóng cửa lại, tất nhiên không quên chốt trái cửa.

Lục Tiêu Bá bên ngoài đen sầm mặt lại. Anh phẫn nộ nhìn cánh cứ nhà tắm không biết điều kia, thà vậy trước kia anh không lắp cửa phòng tắm còn hơn, bây giờ cô còn dám làm loạn? Cơ thể Tô Hiểu Du chỗ nào anh cũng thân thuộc, thậm chí anh còn hiểu rõ về cơ thể của cô hơn là cô. Đến nước này rồi vẫn còn muốn giấu diếm gì chứ? Cô định cả đời này không gần gũi anh sao?

Anh nhoẻn miệng cười xấu xa. Bất giác trong đầu tưởng tượng ra cảnh thiếu nữ trong nhà tắm đang loay hoay với chiếc váy. Đầu sớm đã nghĩ ra những điều không minh bạch.

Tô Hiểu Du bước ra ngoài bắt gặp ánh mắt đầy nét hứng thú của Lục Tiêu Bá liền nhăn mặt cảnh giác. Sao con người này có những lúc cũng khó hiểu như vậy?

Trong hành lang biệt thự Hạnh Phúc, Tô Hiểu Du đi trước cách Lục Tiêu Bá gần một mét. Vốn dĩ anh muốn ôm eo cô cùng đi nhưng bị cô cự tuyệt chạy bẵng lên phía trước. Quay lại có thể nhìn thấy nét mặt bất mãn của anh, điều này chỉ khiến Tô Hiểu Du thêm hả dạ. Đáng đời anh, giờ cô đã là vợ người khác rồi, anh cứ mơ đi mà động được vào người cô. Sớm muộn cô cũng thoát ra khỏi đây.

"Tô Hiểu Du? Cô?"

Vừa đặt chân đến phòng ăn rộng lớp Tô Hiểu Du đã nghe thấy một âm thanh chói tai.

Cô ngẩng lên khuôn mặt kiều diễm trắng khỏe như giọt sương ban mai. Đôi mắt trong veo nhưng lại có sức hút cực lớn.

Cố Minh Minh?

Cô chưa kịp hành động hay nói gì đã bị vòng tay nào đó từ phía sau bao trọn lấy mình đi thẳng về phía bàn ăn, nơi Lục Lâm Cổ, Giản Ngọc Thúy và Lục Hàn Liên đang ngồi trực chờ sẵn ở đó.

Có thể cảm nhận được Cố Minh Minh ngạc nhiên và tức giận đến cỡ nào. Cái bụng nhỏ của Cố Minh Minh có vẻ hơi nhô ra một chút, người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ không nhận ra, chắc tại cô quá để ý...

Giản Ngọc Thúy nhìn thấy cô trong tay Lục Tiêu Bá lập tức tối đen mặt lại, bà buông đũa xuống nhìn cô như kẻ hèn hạ.

"Cô dám xuống đây?"

"Tại sao không?" Lục Tiêu Bá nhanh miệng lên tiếng, giọng nói lạnh hơn băng.

"Bác gái. Chuyện này là sao? Bác phải làm chủ cho cháu. Bác quên cháu còn đứa bé trong bụng sao? Bác gái!" Cố Minh Minh chạy nhanh đến bên chân Giản Ngọc Thúy, gương mặt đáng thương giàn giụa nước mắt, không quên đưa tay xuống bụng xoa xoa.

Lục Hàn Liên ngồi gần đó không khỏi ngán ngẩm lắc lắc đầu. Đóng kịch cho ai xem chứ? Có lẽ chỉ có mẹ cậu là tin cô ta.

Lục Lâm Cổ hắng giọng cắt đứt âm thanh khó chịu phát ra từ Cố Minh Minh.

"Ngồi xuống đi." Giọng ông cương nghị, thần sắc nghiêm khắc nhưng nhìn cô một cách tinh tế, không giống như Giản Ngọc Thúy khi nhìn cô.

"Vâng." Cô bình thản đáp trả rồi kéo ghế ra ngồi xuống. Mặc kệ Lục Tiêu Bá bên cạnh vẫn đứng im không ai nhắc nhở dùng bữa.

Cố Minh Minh căm hận nhìn Tô Hiểu Du, tay siết lấy nhau thật chặt, răng nghiến ken két vào nhau. Chân vẫn quỳ dưới đất còn mắt đã đỏ lên chứa vào mạch máu ghê gớm.

"Bác...bác à." Cô ta không chịu bỏ cuộc lại quay sang lay lay chân Giản Ngọc Thúy.

"Haizz. Chuyện này..." Bà biết nói sao khi mọi chuyện này xảy ra đều do con trai bà chứ không phải do Tô Hiểu Du đây? Không nhầm con trai bà còn bắt giam chú rể ở nơi nào đó rồi. Chuyện này không biết giải quyết ra sao.

Cố Minh Minh nhéo mi tâm nhìn Giản Ngọc Thúy, thái độ này của bà ta là sao chứ?

"Hừ, sao con có thể ngồi ăn với cô ta được chứ? Nhìn người con yêu ngồi bên cạnh chăm sóc cho cô ta còn con thì ngồi đây xem họ tình ái ư? Thưa hai bác, con về trước!" Cố Minh Minh đứng bật dậy nhìn chăm chăm Tô Hiểu Du, trong khi đó cô vẫn thản nhiên nhìn Cố Minh Minh, mặt không một chút cảm xúc.

"Minh Minh!" Giản Ngọc Thúy sốt ruột nhìn bóng lưng nhỏ của Cố Minh Minh rời xa sau cánh cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK