Không khí ngày càng khó thở đối với anh, toàn thân anh vô thức đổ nhào về phía trước. Đôi mắt mơ hồ dần khép lại. Không phải anh còn đi tìm cô sao? Anh không được phép ngất đi ở đây, không được....
Tiếng xe cấp cứu ngày một vang rõ, cơ thể anh xóc lên xóc xuống trong không gian chật hẹp. Hình như anh đang trong xe cấp cứu.
- Hiểu Du, em đi đâu?
Thế giới như đang bị bôi một lớp mực đen dày, Tô Hiểu Du đang đứng trước mặt anh cùng khuôn mặt không cảm xúc, đôi mắt cô không hề lay động.
- Hiểu Du, lại đây, lại đây với anh.
Anh mỉm cười dang tay lớn. Cô chỉ đang cách anh một chút thôi, chút nữa cô sẽ sà mình vào lòng anh mà.
Tô Hiểu Du vẫn đứng im không động đậy, đột nhiên từ đâu vang đến tiếng cười khanh khách của đàn ông.
- Anh là ai?
Mái tóc đen cùng thân thể gầy gò đầy vết thương chằng chịt, khuôn mặt trắng bệnh không còn một giọt máu, hắn đang cười, hắn đang đến gần người phụ nữ của anh!
Sao chân anh không thể cử động thế này…
- Đến đây với anh. Nhanh lên!
Lục Tiêu Bá hét lớn nhìn người đàn ông kia cứ dần đến bên cô, anh có cảm giác cô sẽ biến mất, anh không cho phép điều đó xảy ra!
Người đàn ông kia như biết bay, chốc vài giây đã đứng kế bên Tô Hiểu Du, anh ta vòng tay qua eo cô, trên môi vẫn cười khúc khích đáng sợ. Hắn quay lưng dìu cô đi ngược lại với phía anh, nhưng Tô Hiểu Du không hề phản kháng.
- Không được! Quay lại đây, mau quay lại!
Chân tay anh như bị đông đá, bất giác anh run lên từng cơn, cô ấy đâu? Cô ấy đâu rồi?
“Tiêu Bá, Tiêu Bá!”
“Aaaa…” Lục Tiêu Bá chợt mở to mắt, một mùi thuốc khử trùng nồng nặc thoảng qua mũi anh.
Đây là bệnh viện?
“Anh gặp ác mộng à?” Lục Hàn Liên ngồi bên cạnh rót một cốc nước đưa cho anh, nét mặt khá lo lắng.
“Thật đáng sợ.” Anh ngồi dậy vuốt mặt vẫn không thể tin vào hiện thực. Lẽ nào trong mơ người đàn ông đó là Trần Phong.
“Anh đã ngủ mất hai ngày đấy. Đã khỏe hơn chưa” Lục Hàn Liên nhìn anh uống nước lắc đầu bất lực.
“Hơi mệt.” Lục Tiêu Bá gật đầu rồi nhìn ra khí trời đẹp đẽ qua khung cửa sổ.
Cốc cốc.
“Ai vậy?” Lục Hàn Liên ngoái đầu lại phía cửa, nơi vừa phát ra tiếng động.
“Tôi là trợ lí của Lục tổng, tôi có thể vào không?” Bên ngoài cất tiếng gấp gáp khiến bên trong cũng sốt ruột theo.
Lục Hàn Liên nhìn anh hất hất mặt. Anh liền gật đầu một cái rồi nheo mày nhìn ra phía cửa.
“Vào đi.”
Đây là trợ lí mới vào thay thế người cũ không lâu, kinh nghiệm làm việc dày đặc cùng trí thông minh khôn ngoan chưa bao giờ phải làm anh thất vọng.
“Có chuyện gì à?”
“Lục tổng, các dự thầu lớn nhỏ trong nước của chúng ta đang bị Trần thị cướp đi một cách vô lí. Mức tiền đổ dồn vào các dự thầu vô cùng to lớn không thể nói bằng miệng là có thể ra.” Anh ta đưa tay lên lau mồ hôi như chuẩn bị sẵn tinh thần bị trách mắng, cùng lắm bị đuổi việc.
Lục Tiêu Bá nghe xong chỉ hơi mở mắt ngạc nhiên, cuối cùng thu lại điệu bộ đáng sợ rồi nằm xuống giường vắt tay lên trán.
“Nhường cho họ.”
“Cái gì? Anh bị điên à?” Lục Hàn Liên quay ngoắt sang hét lớn. “Anh nghĩ anh là đại gia tiêu tiền mãi không hết hay sao?”
“Ừm...Lục tổng, mong anh suy xét lại.” Trợ lí anh cũng bất mãn lên tiếng. Các dự thầu này mà bị mất thì Lục thị coi như mất đi một nửa uy tín, vốn các cổ đông cũng coi như bố thí sao?
Anh nhìn lên trần nhà không chớp mắt, khuôn mặt có chút lãnh khốc không có ý định nói hai lời.
Hai người đàn ông không nhận được câu trả lời nào từ anh phải ngậm ngùi nhăn mặt. Lục Hàn Liên không nói gì thêm mà chỉ ngồi xuống gọt cắt hoa quả, còn lại trợ lí của anh vẫn đứng im tại chỗ mong anh suy nghĩ lại.
“Vậy tôi xin phép.” Cuối cùng anh ta vẫn phải chịu thua mà rời khỏi bệnh viện, chuyện này đến tai các giám đốc khác không biết họ sẽ tức giận đến cỡ nào. Một người làm công ăn lương như anh ta đây còn thấy vừa tức vừa tiếc huống chi người đóng góp số vốn không hề nhỏ vào các dự thầu đó. Xem ra Lục Tiêu Bá say tình đến phát điên rồi!
Những cao điểm khác trong ngày liên tục có ba đến bốn người ghé phòng bệnh Lục Tiêu Bá báo cáo tình hình công ty, không một tin khởi sắc mà toàn tin khốc liệt.
“Lục tổng, Trần thị lại thu mua trái phiếu ở công ty chúng ta.”
“Lục tổng, Trần thị đang lôi kéo cổ đông của công ty ta.”
“Lục tổng, công ty chúng ta đã mất đi một dự án quan trọng.”
“Lục tổng…”
Anh thật sự phẫn nộ đến đen mặt. Lục Tiêu Bá bật dậy siết chặt tay như muốn đánh người.
“Trần thị muốn gì thì cho cái đấy. Không cần báo cáo. Cút hết đi ngay! Ai còn dám đặt chân vào đây một lần lập tức đuổi việc.” Anh rít lên một hơi, tâm trạng vốn không tốt còn thêm khó chịu vì sức khỏe.
Tô Hiểu Du, thật sự em muốn tuyên chiến với tôi ư?
Em có khả năng đó không nếu như tôi không nhường em vài bước như bây giờ?
Vì một người đàn ông mà cô nhất mất trí rồi, vì Trần Phong! Vì trả thù cho cái chết của anh ta?
Lục Tiêu Bá cắn răng nhớ lại từng lời hôm qua cô nói. Anh giết Trần Phong khi nào chứ? ngoại trừ hôm đó quá tức giận mà đạp anh ta một cái và đấm một cái...những vết thương trên người Trần Phong thậm chí anh còn không biết từ đâu mà có.