Không chờ thời gian lên tiếng, anh lập tức biểu lộ cơn thịnh nộ trên khuôn mặt, ánh mắt lạnh băng tia qua hai người trước mặt không cảm xúc, tựa như đang nhìn hai xác chết biết đi. Phút chốc hai người này khiến anh cảm thấy thật bẩn thỉu.
Hai phút sau Lục Tiêu Bá đã rời đi cùng chiếc xe của mình. Tốc độ nhanh khủng khiếp khiến ai cũng phải tránh đường, mồm không ngừng chửi rủa kẻ lái. Đúng là tên bệnh hoạn chán sống!
Tô Hiểu Du nhìn theo bóng dáng khuất dần của chiếc xe trong con đường gấp nập bóng người, ánh mắt mang sự thất vọng cùng buồn rầu ai nhìn vào cũng thấy được. Cô vẫn đang trong vòng tay Trần Phong, cô thật sự đã từ bỏ Lục Tiêu Bá được rồi. Lục Tiêu Bá, mong anh đi đúng đường, chọn đúng người phụ nữ. Mong sau này đường ai nấy đi không ngày tái ngộ. Một ngày nào đó có gặp lại chỉ mong bước qua nhau như hai người xa lạ, mong muốn của cô dường như quá đơn giản. Lục Tiêu Bá, nhất định sau ngày hôm nay chúng ta đã đoạn tuyệt mối quan hệ xấu xa, chúc anh hạnh phúc!
[...]
Đâu đó trong bệnh viện trung tâm thành phố, bóng dáng xinh đẹp thoắt ẩn thoắt hiện giữa hàng trăm con người ra vào ở khoa phụ sản, miệng vẫn còn đeo khẩu trang, đầu đội mũ vành che đi gần nửa khuôn mặt, kính dâm bao trọn cả đôi mắt không ai có thể phát hiện ra nhan sắc người này. Ai nấy đều dành cho người phụ nữ này ánh mắt tò mò cũng ngưỡng mộ, đến khoe phụ sản nhất định có vấn đề về sinh sản, không hiểu sao đôi chân bước thoăn thoắt kia lại đi đôi cao gót đến chục phân không cảm xúc. Như vậy chỉ có thể kết luận rằng người này đến phá thai! Cho dù vậy cũng không thể phủ nhận rằng cô gái này dáng người cũng thật đẹp đi!
"Sao cơ?" Cố Minh Minh lộ vẻ kinh ngạc, tay đưa xuống bụng như không tin nổi vào tai mình.
"Chúc mừng cô đã mang thai năm tuần tuổi. Cái thai đang phát triển rất tốt." Phía trước cô ta đưa tới một tờ giấy còn âm ấm, bên trên kèm hình ảnh thai nhi còn chưa hình thành toàn diện.
Đối diện với bác sĩ còn trẻ tuổi. Ánh mắt niềm nở, môi vẫn cười cười đưa tờ giấy khám siêu âm cho cô ta, cô ta tay run run không thể cầm chắc được tờ giấy. Trong lòng có chút lo lắng, sao chuyện này lại xảy ra lúc này chứ! Thật xui xẻo khi quan hệ với hắn ta trước khi về nước, số cô ta đúng là mắc nhọ.
Một tháng nay cơ thể bỗng mệt mỏi vô cùng, thấy sự thay đổi lạ của cơ thể cô ta không thể không lo lắng, kì kinh nguyệt của cô ta bị chậm tới một tuần chắc chắn có vấn đề. Liền hóa trang kín mít lén đến bệnh viện kiểm tra thử không ngờ lại có thai thật. Đây là lần thứ hai cô ta có thai rồi, trước kia vì còn trẻ tuổi không muốn sinh con sớm đã đi nạo phá, nhưng lần này...có lẽ nên cân nhắc!
Suy nghĩ hồi lâu như kẻ ngốc khiến tên bác sĩ khoa sản cũng im lặng theo nhìn ngắm nét mặt sắc sảo của cô ta. Bất ngờ ánh mắt hơi cụp xuống như nghĩ ra được điều gì đó.
Ả cười xấu xa rút từ trong túi ra chiếc thẻ mới tinh đặt lên bàn bác sĩ.
"Làm tốt lắm, chỗ này là tôi thưởng anh."
Đôi mắt tên bác sĩ lộ chút kinh ngạc, chắc hẳn cô gái này là thiên kim tiểu như nhà nào đấy nên mới quăng tiền như rác không suy nghĩ như vậy. Hà cớ gì không nhận lòng thành của cô ta chứ? Chắc chắn trong chiếc thẻ này rất nhiều tiền.
Nhìn bộ dạng hám của cầm chiếc thẻ ảo mộng của hắn ta, Cố Minh Minh ném lại ánh mắt khinh thường ngay lập tức rời khỏi bệnh viện. Trên mỗi giữ vững nụ cười, trong đầu sớm đã có âm mưu.
Lục Tiêu Bá, xưa nay có ai mà không biết anh là nam nhân lạnh lùng không mấy khi tiếp xúc với nữ sắc? Tuy không biết vì sao Tô Hiểu Du có thể mê hoặc anh dễ dàng như vậy, vừa nghèo nàn vừa không biết lấy lòng đàn ông như cô ta có gì làm anh say mê đến vậy. Có thể bên nhau được gần nghìn ngày như vậy quả là không đơn giản, vị trí của Tô Hiểu Du trong tim Lục Tiêu Bá chắn chắn rất lớn, Cố Minh Minh này không thể đương nhiên thay thế dễ dàng như vậy, nhưng cũng không thể từ bỏ. Cố gia chỉ được phép cho trưởng nam thừa kế, cô ta phận là nữ nhi không được nhòm ngó vị trí ấy, ngay từ bây giờ tốt nhất nên an phận tìm cách ở bên Lục Tiêu Bá. Chức vị phu nhân của Lục thị sớm thôi phải thuộc về cô ta. Nếu ngay cả Lục Tiêu Bá còn không có được Cố Minh Minh này còn có thể làm gì chứ?