Cô nhóc điên này dám bảo anh là kẻ biến thái?
Diệp Khuyết nhíu mày lại, vươn tay muốn kéo cô, không nghĩ tới anh vừa mới vươn tay ra, cô đã không khách khí nói: “Anh đừng giả bộ trước mặt em, bây giờ em sẽ không tin anh nữa.”
Cô đi trước, để lại Diệp Khuyết ở đó một mình, anh ngây người đứng đó, bàn tay còn ở giữa không trung, có chút xấu hổ, không chút dung thân.
Giả bộ?
Cô nhóc điên này lại nói anh giả bộ?
Một câu biến thái, một câu giả bộ, trong mắt cô, anh chính là một người như vậy sao?
Trong lòng Diệp Khuyết cảm thấy không thoải mái, sắc mặt lạnh lùng, nhìn về phía Trì Tảo Tảo rời đi.
Cô thực sự không thích anh hay là cô đau lòng cho người học trưởng kia.
Nghĩ đến người đàn ông đạp xe chở cô, ôm cô khi trời mưa, lại còn tìm đến nhà để thăm cô.
Bỗng nhiên trong lòng Diệp Khuyết hiện lên nỗi sợ hãi.
Cảm giác này giống như trong thân thể của anh thiếu mất đi một thứ gì đó, không thể tìm thấy.
Sau khi tỉnh táo lại, anh đi ra khỏi phòng bếp, anh không nhìn thấy Trì Tảo Tảo, anh ngồi trên sofa phòng khách, trong lòng nặng nề khó chịu.
Anh không thể ngồi yên được nữa, dứt khoát đi ra cửa.
Thật ra, Trì Tảo Tảo vẫn chưa rời đi, cô tránh ở nơi mà Diệp Khuyết không nhìn thấy, cô vẫn chăm chú dõi theo anh.
Mãi cho đến khi anh rời đi, cô mới chạy ra, uể oải gục đầu xuống, trong lòng hiện lên sự bi thương.
Cô theo đuổi Diệp Khuyết lâu như vậy nhưng trước sau anh đều không dao động, không những không tiếp nhận, còn năm lần bảy lượt làm tổn thương cô.
Từ ngày hôm qua, sau khi anh phạt cô chạy bộ, tâm cô liền lạnh, cô muốn từ bỏ.
Không muốn trở thành vợ của anh nữa.
Có lẽ, từ trước tới giờ ở trong lòng anh đều không có cô, cho dù cô có kiên trì như thế nào đi nữa thì kết quả cũng sẽ không thay đổi.
So với việc sau này nhìn anh cưới người phụ nữ khác, cô thương tâm khổ sở, chi bằng bây giờ cô từ bỏ, chậm rãi sống cuộc sống không có anh.
Cứ như vậy đi.
Trì Tảo Tảo cười khổ, xoay người lên lầu.
Vào buổi tối, Diệp Khuyết không trở về.
Vợ chồng Diệp thị đều về nhà ăn cơm tối, Tiết Dung Chân quan tâm hỏi: “Con ốm sao? Chỗ nào không thoải mái?”
Trì Tảo Tào vùi đầu vào ăn cơm: “Mẹ, người ốm sao có thể ăn cơm nhiều như con?”
Cũng đúng.
Tiết Dung Chân cười cười, vươn tay xoa đầu Trì Tảo Tảo: “Nghe nói hôm nay Diệp nhị ra ngoài xã giao, không biết khi nào nó mới trở về.”
Bỗng nhiên Trì Tảo Tảo nói: “Anh ấy không phải là trẻ con, mẹ còn sợ anh ấy xảy ra chuyện sao?”
Tiết Dung Chân cười khổ, nhìn chằm chằm vào Trì Tảo Tảo: “Không phải, Tảo Tảo, mẹ có chuyện muốn nói với con, mẹ nói xong con cũng đừng nghĩ gì nhé!”
Trì Tảo Tảo buồn bực, cắn đũa nhìn chằm chằm mẹ: “Có chuyện gì vậy mẹ?”
Vốn dĩ, Diệp Chấn Hoa muốn ngăn vợ lại, nhưng Tiết Dung Chân vẫn nói.
“Là như này, hôm nay mẹ đến Đường gia, hai bác Đường có nói muốn hai nhà chúng ta liên hôn, chính là để Vãn Nguyên gả cho Diệp nhị, Tảo Tảo mẹ biết con thích Diệp nhị, cho nên mẹ đã từ chối, nhưng….”
Tiết Dung Chân còn chưa nói xong, chỉ thấy sắc mặt Trì Tảo Tảo tối sầm.
Cô cắn đũa, ngây người ngồi đó.
Rất lâu sau, cô mới nhìn về phía Tiết Dung Chân, cười chua xót: “Mẹ, con biết là mẹ tốt với con, nhưng mà Diệp Nhị, anh ấy không thích con, nếu như anh ấy đồng ý lấy Vãn Nguyên, con không sao cả, thật sự.”
Cô nói không sao nhưng tâm như bị dao cứa, xoay đầu nước mắt đã chảy ra.