Chung Tình….
Sao cậu ấy lại ở đây?
Cậu ấy có quan hệ gì với anh Thì Sơ? Sao cậu ấy lại mắng anh ta như vậy?
Hiển nhiên, Chung Tình nhìn thấy Trì Tảo Tảo cũng rất là kinh ngạc.
Cô ta không biết vì sao Trì Tảo Tảo cũng ở chỗ này nhưng là nhìn thấy mình mặc quần áo nhân viên ở đây, chắc chắn cô ấy sẽ cười nhạo cô ta.
Không trả lời Trì Tảo Tảo, Chung Tình vòng qua cô, chạy nhanh đi.
“Chung Tình….”
Trì Tảo Tảo nhìn theo bóng dáng của cô ấy, muốn nói lại thôi.
Đường Thì Sơ chạy tới, nhìn chằm chằm Trì Tảo Tảo hỏi: “Em quen biết cô ấy?”
Trì Tảo Tảo còn đang buồn bực, nhìn chằm chằm Đường Thì Sơ, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Em muốn hỏi anh, vì sao anh lại đuổi theo cô ấy, anh và cô ấy có quan hệ gì?”
“Em trả lời anh trước đi.”
Trì Tảo Tảo nói: “Em và cô ấy là bạn cùng phòng ở đại học, anh Thì Sơ, cô ấy có quan hệ gì với anh?”
Đường Thì Sơ không nói gì, vỗ vai Trì Tảo Tảo: “Anh sẽ giải thích với em sau, anh đi trước.”
Anh ta lại đuổi theo Chung Tình, Trì Tảo Tảo sững sở tại chỗ.
Chung Tình, chính là một cô gái yên tĩnh, cô ấy không giỏi giao tiếp, cũng rất ít lời, cũng không thích xem náo nhiệt, một người không có tiếng tăm gì sao lại có quan hệ với anh Thì Sơ?
Trì Tảo Tảo thật sự không hiểu.
Không biết khi nào, Diệp Khuyết đứng ở phía sau cô, vỗ vào vai cô.
Trì Tảo Tảo xoay người nhìn thấy người đến là Diệp Khuyết, cô tò mò hỏi hỏi anh: “Ông xã, anh Thì Sơ sao lại đuôi theo bạn cùng phòng ở đại học của em.”
Diệp Khuyết nhíu mày: “Bạn cùng phòng đại học.”
Trì Tảo Tảo gật đầu: “Đúng vậy, Chung Tình chính là bạn cùng phòng của em ở đại học, hai người bạn cách nhau tám đời không có quan hệ, anh Thì Sơ sao có thể đuổi theo cậu ta?”
Diệp Khuyết nhìn Trì Tào Tào chằm chằm, khuôn mặt thâm trầm như đang suy nghĩ gì.
Bỗng nhiên, giống như anh đã hiểu ra chuyện gì, lôi kéo Trì Tảo Tảo bước đi.
“Người tên Chung Tình mà em nói có lẽ là em gái của Chung Ái”
“…” Trì Tảo Tảo nghe xong giống như lọt vào trong xương mù.
Diệp Khuyết biết cô không hiểu, lôi kéo cô vào phòng thay quần áo thay đồ bơi, sau đó tiếp tục lôi kéo cô đi ngâm suối nước nóng.
Diệp Khuyết ôm Trì Tảo Tảo xuống suối nước nóng, chính mình cũng đi vào, ngồi cạnh Trì Tảo Tảo.
“Anh nói cho em, khi Thì Sơ học đại học, có một mối tình đầu tên là Chung Ái.”
“A?” vẻ mặt Trì Tảo Tảo đầy tò mò, ngây người nhìn Diệp Khuyết, như một đứa trẻ muốn nghe người lớn kể chuyện xưa.
“Nhưng mà, sau này vì Thì Sơ, Chung Ái đã nhảy lầu tự sát, trong lòng cậu ta vẫn luôn áy náy, từ trong miệng Thì Sơ, anh cũng chỉ biết Chung Ái có một người em gái gọi là Chung Tình, có lẽ cậu ta muốn bù đắp sự áy náy của mình lên người cô ấy!”
“…”
Thì ra là thế.
Nhưng mà, nói như vậy, có phải anh Thì Sơ đã sai? Nếu không chị gái Chung Tình cũng không vì anh ấy mà nhảy lầu.
Bỗng nhiên sâu trong nội tâm của Trì Tảo Tảo xuất hiện dũng khí gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ.
Cô nắm chặt tay, hung tợn nhìn Diệp Khuyết nói: “Nếu như chuyện này là do anh Thì Sơ sai, nếu như là em, em cũng sẽ không tha thứ cho anh ấy, cho dù anh ấy muốn đem sự áy náy đối với chị đền bù lên người em gái, vậy mà được sao? Đàn ông các anh, chính là đều như nhau, lúc có thì không biết quý trọng, chờ mất đi, mới cảm thấy hối hận.”
Diệp Khuyết: “…”