Không? Không thể?
Trì Tảo Tảo không tin, lùi về sau hai bước nhìn anh, nước mắt tràn mi.
Diệp Khuyết cũng không giải thích với cô cái gì, đi lên phía trước, muốn lau nước mắt cho cô, không nghĩ tới Trì Tảo Tảo lại hất tay anh ra.
"Anh quá buồn nôn, thì ra anh là thích đàn ông? Em cứ nghi hoặc hoài, tại sao anh muốn giữ Cừu Tử Mặc ở lại! Thì ra là anh thích anh ta?"
Cô đảo mắt nhìn về phía Cừu Tử Mặc, nghiến răng nghiến lợi, "Anh là đồ đê tiện, kẻ thứ ba đáng ghét, tôi hận chết các người, tôi ghét các người."
Cô dứt tiếng, khóc lóc, xoay người liền chạy đi.
Con ngươi Diệp Khuyết híp híp, đưa tay muốn gọi cô lại, nhưng mà, muốn nói lại thôi.
Cừu Tử Mặc phía sau ngâm nga cười ra tiếng, "Cô ấy thật không thể giải thích cách làm người của anh."
Diệp Khuyết xoay người, nhìn anh ta, "Là cô ấy không biết, hay là anh vốn có ý đồ không an phận với tôi?"
Cừu Tử Mặc buông tay, nhún vai, "Tôi là có ý đồ không an phận với anh, nhưng anh có đồng ý không? Anh không những không đồng ý, mà tôi biết, anh còn rất bài xích tôi, một người ngoài như tôi còn hiểu rõ anh, cô bé kia từ nhỏ lớn lên bên cạnh anh, sao lại không hiểu anh chứ?"
Cừu Tử Mặc suy đoán, "Xem ra, suy nghĩ của cô bé kia vẫn là quá đơn thuần."
Diệp Khuyết không phản ứng lại anh ta, nhặt hộp cơm trên đất mà Trì Tảo Tảo mang đến cho anh lên, mở ra, một mình ngồi ăn trong phòng nghỉ ngơi.
Cùng lúc đó.
Trì Tảo Tảo một hơi khóc lóc chạy ra khỏi cao ốc Thiên Vũ, ngồi vào trong xe của Đường Hoàn Quân, nhất thời liền gào khóc.
Đường Hoàn Quân vẫn ngồi trong xe chờ cô, nhìn thấy Trì Tảo Tảo như vậy, không khỏi có chút ngạc nhiên, anh nhanh chóng đưa tay vỗ cô.
"Tảo Tảo, sao vậy Tảo Tảo?"
Trì Tảo Tảo nghiêng người sang, lập tức nhào vào trong lồng ngực Đường Hoàn Quân, nức nở nghẹn ngào, "Hoàn Quân, Hoàn Quân, em tuyệt vọng rồi, em sẽ không bao giờ để ý đến anh ấy nữa, sau này em sẽ không để ý đến anh ấy nữa."
Đường Hoàn Quân không hiểu ra sao, đẩy cô ra, lau nước mắt cho cô, "Em cẩn thận nói, đến cùng xảy ra chuyện gì?"
Trì Tảo Tảo nước mắt mông lung, ngồi ở bên cạnh, cắn cắn môi, cô mở miệng, lại gian nan không nói ra được, ngược lại nhìn Đường Hoàn Quân, "Em không muốn nói, em cảm thấy buồn nôn, Hoàn Quân, mang em đến quán bar có được không? Em muốn uống rượu, em muốn rời khỏi đây, sau này, em cũng không muốn gặp lại anh ấy nữa."
"..."
Tuy rằng không biết đến cùng là sao, nhưng Đường Hoàn Quân vẫn là đưa cô đến quán bar nhà mình.
Trong phòng khách tối tăm, Đường Hoàn Quân thấy cô liên tục rót rượu, anh đã không nhìn nổi, tới ngăn cản cô.
"Tảo Tảo, đừng uống nữa, tửu lượng của em không tốt, lại rất ít khi uống thứ này, đừng uống nữa, em sẽ say đó."
Trì Tảo Tảo không nghe, đẩy anh ra tiếp tục uống, sau khi uống say, liền nằm nhoài trên người Đường Hoàn Quân khóc, "Hoàn Quân, em yêu anh ấy như vậy, em thích anh ấy như vậy, vậy mà anh ấy lại là gay, vậy mà anh ấy lại thích đàn ông, anh nói xem, cái này bảo em làm sao chịu nổi chứ?"
Cô vung nắm đấm nhỏ, mạnh mẽ đập lên người Đường Hoàn Quân, "Tại sao? Tại sao anh ấy phải đối xử với em như vậy? Tại sao?"
Đường Hoàn Quân nắm tay nhỏ của cô, khống chế cơ thể giãy dụa lộn xộn của cô, nhìn vào cô, rất đau lòng, "Thật sao? Anh ấy thích đàn ông? Sao lại có thể như thế chứ?"
"Là em tận mắt thấy, nhìn thấy anh ấy hôn người đàn ông kia, lẽ nào việc này còn giả được sao?"
"..."
Anh cau mày, trong lòng đang suy nghĩ cái gì, khuôn mặt, đột nhiên bị hai tay Trì Tảo Tảo nâng lên.
Cô say, mắt mê ly, nhìn chằm chằm anh, ngây ngô hỏi, "Hoàn Quân, anh thích em sao?"
Lúc này anh mới hoàn hồn, biểu hiện cực kỳ chăm chú, "Em nói xem? Trên thế giới này, người phụ nữ duy nhất anh yêu, chỉ có Trì Tảo Tảo."
Cô hầu như cũng không do dự, đột nhiên ôm lấy anh, "Vậy chúng ta ở cùng nhau đi? Em không muốn lại về nhà họ Diệp, em không muốn gặp lại người kia."