Kim Thừa Trị cúi đầu, thần sắc lạnh nhạt trực tiếp ngó lơ Nam Cung Dực.
Lập tức, truyền đến giọng nói của nữ hoàng cách đó không xa, “Công tước, đây là ý của mẹ, để Tảo Tảo gả cho tổng tài của tập đoàn Thiên Vũ, cũng để xúc tiến quan hệ hợp tác phát triển hữu nghị giữa quốc gia chúng ta với tập đoàn Thiên Vũ của Ninh Đô, đương nhiên, con đã đưa được Tảo Tảo trở về, không phải là không có công lao, mẹ sẽ nhớ kỹ, hiện giờ con tránh ra đi, để họ cử hành hôn lễ.”
“……”
Nghe được lời như vậy, Nam Cung Dực mới bừng tỉnh, hóa ra người đàn ông này, chính là Diệp Khuyết.
Chính là người đã nuôi dưỡng Tảo Tảo mười mấy năm, Diệp Khuyết.
Kế hoạch bị phá vỡ, dù cho trong lòng anh ta cũng không thoải mái, nhưng nữ hoàng đã lên tiếng, Nam Cung Dực cũng không làm gì được nữa, đành phải lui xuống ngồi vào vị trí.
Trơ mắt nhìn cháu gái nhỏ gả cho người đàn ông tên là Diệp Khuyết kia.
Anh ta thì sao? Biến khéo thành vụng, lại còn thành toàn cho bọn họ.
Ca khúc kết hôn lại tiếp tục vang lên, Diệp Khuyết nắm tay Trì Tảo Tảo, đứng ở trước mặt cha xứ lắng nghe đọc thánh thư.
Thỉnh thoảng Trì Tảo Tảo lại quay đầu nhìn Diệp Khuyết một cái, nhìn dáng vẻ anh tuấn mỹ như vậy, trái tim nhỏ của cô đang nhảy bùm bùm không ngừng.
Hôm nay phát sinh chuyện này, là ngoài dự kiến của cô.
Thế nên cho đến bây giờ cô còn chưa dám tin, Diệp Khuyết đang bên cạnh mình, hơn nữa, còn sắp kết hôn với mình.
Tay nhỏ của cô đang được bàn tay to của anh bao lấy, ấm áp, lúc này cô, hạnh phúc muốn chết.
Cha xứ đọc xong thánh thư, vẻ trang nghiêm nhìn về Trì Tảo Tảo, hỏi: “Cô Trì Tảo Tảo, cô có đồng ý để người đàn ông này trở thành chồng của mình, cùng anh ấy kết hôn? Bất kể là bệnh tật hay khỏe mạnh, hay bất kể vì lý do nào khác, đều yêu anh ấy, chăm sóc, tôn trọng, tiếp nhận anh ấy, vĩnh viễn chung thủy cho đến cuối đời không?”
Trì Tảo Tảo nhìn Diệp Khuyết, lần nữa vì cảm động mà hốc mắt đã ươn ướt.
Cô cắn môi, trịnh trọng gật đầu, “Vâng, tôi đồng ý.”
Cô vô cùng đồng ý, đặc biệt đồng ý.
Làm sao cô có thể nghĩ đến, âm mưu hôn lễ của Nam Cung Dực, lại trời xui đất khiến giúp cô gả cho người đàn ông mình yêu nhất.
Cô tò mò cực kỳ, Diệp Khuyết tạo sao lại làm được như thế? Tại sao có thể thuyết phục bà già kia, để cô được lấy anh?
Cô còn đang tự hỏi, bên tai đã truyền đến giọng nói của cha xứ, cha xứ nói với Diệp Khuyết: “Anh Diệp Khuyết, anh có đồng ý để người phụ nữ này trở thành vợ của mình, cùng cô ấy kết hôn, bất luận là bệnh tật vẫn hay khỏe mạnh, hoặc bất luận là lý do gì đi nữa, đều yêu cô ấy, chăm sóc, tôn trọng, tiếp nhận cô ấy, vĩnh viễn chung thủy cho đến cuối đời không?”
Diệp Khuyết nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, ánh mắt trở nên phức tạp.
Anh có thể từ trong mắt cô gái này, nhìn sự khẩn trương cùng cấp bách của cô, dường như lo lắng sợ hãi anh từ chối mình.
Anh khẽ mở môi mỏng, không do dự, gật đầu đáp, “Tôi đồng ý.”
Nghe thấy câu tôi đồng ý, Trì Tảo Tảo lại không nhịn được, để nước mắt rơi xuống.
Anh đồng ý, anh rốt cuộc đồng ý cưới cô rồi!
Giờ này phút này, cô nhất định là cô gái hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Hôn lễ còn chưa cử hành xong, Trì Tảo Tảo đã gấp gấp không đợi nổi, lập tức ôm lấy Diệp Khuyết, nước mắt tràn mi.
“Ông xã, em yêu anh, em trịnh trọng thề trên danh nghĩa: Bây giờ anh đã là chồng của em, từ hôm nay, bất luận là họa hay là phúc, giàu hay nghèo, bệnh tật hay là khỏe mạnh, đều yêu anh, quý trọng anh, cho đến khi chết.”
Nghe thấy lời thề này, dưới khán đài lập tức vang lên tiếng vỗ tay.