Trì Tảo Tảo bị anh ta nhìn có chút xấu hồ, cúi đầu nghịch ngón tay của chính mình.
“Em biết, em xin lỗi, em muốn nói với anh, em thích anh, không phải loại thích giữa nam và nữ mà em chỉ muốn cùng anh trở thành bạn bè, bạn bè đơn thuần.”
Bỗng nhiên cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông có vẻ mặt u buồn, thần sắc cô đơn, đôi mắt nhìn cô lại càng ưu thương đến cực điểm.
Bỗng nhiên, anh ta cười khổ một tiếng: “Phải không?”
“…”
“Thì ra…là anh tự mình đa tình!”
Anh ta nhàn nhạt nói, đứng dậy, cũng không liếc nhìn cô thêm một lần, bởi vì nhìn cô nhiều, anh sẽ không nhịn được mà khắc sâu hình bóng cô trong tâm trí mình.
Cô đã nói, cô không có tình cảm trai gái với anh ta, vậy anh ta……..cần gì phải tự mình đa tình.
Tìm như bị dao cứa.
Nỗi đau này như muốn xé nát trái tim anh ta ra.
Vì sao cô nhóc không có loại tình cảm này với anh ta mà lại muốn theo đuổi anh ta?
Kim Thừa Trị cười tự giễu, chung quy lại, trên thế giới này, không nên tin tưởng ai.
Ai cũng có thể lừa gạt bạn, cho dù đó là người bạn yêu nhất.
Thực xin lỗi.
Trì Tảo Tảo cũng đứng dậy, đi đến trước mặt anh ta, ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “A Trị, anh tha thứ cho em có được hay không? Chúng ta có thể là bạn thân có được hay không?”
Anh ta rũ mắt nhìn cô, vốn dĩ đối với cô chưa từng có lạnh lùng xa cách.
Anh ta cười nhạo: “Không cần, người bạn kia có lẽ còn ở dưới chờ em, em đi tìm anh ta đi!”
“….”
Trì Tảo Tảo sửng sốt.
Anh ta là có ý gì? Muốn đuổi cô sao?
Cô nói cô không có tình cảm trai gái với anh, chẳng lẽ hai người không thể làm được bạn bè hay sao?
Cô muốn giải thích với anh nhưng bỗng nhiên lại nghe thấy ở ngoài cửa có tiếng gõ cửa.
Trì Tảo Tảo nhìn về phía cửa.
Trong lúc cô do dự, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Kim Thừa Trị: “Nhất định là bạn của em, em đi đi!”
Trì Tảo Tảo đứng im không nhúc nhích nhìn về phía Kim Thừa Trị: “Học trưởng, chẳng lẽ chúng ta không thể làm bạn.”
“Anh không cần bạn.”
Anh ta lạnh lùng nói, đi ra mở cửa.
Qủa nhiên, người đứng ở cửa chính là Đường Hoàn Quân, anh ta nhanh chóng đi vào, sốt ruột kéo tay Trì Tảo Tảo: “Em không sao chứ? Cậu ta có làm gì em không?”
Trì Tảo Tảo không để ý đến anh ta, ngơ ngẩn nhìn Kim Thừa Trị, nhưng người đàn ông kia lại không muốn nhìn cô.
Cô bị Đường Hoàn Quân lôi lên xe, khuôn mặt trầm lặng như nước, trong lòng khó chịu.
Đường Hoàn Quân cũng không lên tiếng, tự mình lái xe.
Mãi cho đến khi Trì Tảo Tảo chủ động nói chuyện: “Chuyện vừa rồi, em xin lỗi, lúc đó là do em nhìn thấy anh đánh người cho nên mới nói như vậy.”
Đường công tử cười ôn hòa, vươn tay ra xoa đầu cô, “Không sao, chỉ cần trong lòng em thoải mái là được, đúng rồi, hôm nay em sao thế? Người kia có quan hệ gì với em?”
Trì Tảo Tảo nghĩ đến Kim Thừa Trị, anh ta không muốn làm bạn với cô, trong lòng lại càng buồn bực, lắc đầu, không muốn nói.
“Tảo Tảo…..” Đường Hoàn Quân quay đầu nhìn cô, thở phào nhẹ nhõm: “Mặc kệ như nào, sau này cũng đừng nói không quen biết anh, em phải biết, em nói như thế sẽ khiến anh đau lòng lắm.”
Trì Tảo Tảo quay đầu nhìn anh ta, gật gật đầu.
Không nói, về sau cô sẽ không bao giờ nói.
Thật ra, Đường Hoàn Quân tốt hơn Diệp Khuyết, ít nhất, từ trước đến nay anh ta đều không làm cho cô thương tâm khổ sở.