Diệp Khuyết vừa nghe, mặt liền xụ xuống, đưa tay nhéo lỗ tai Trì Tảo Tảo: “Có một mình em, hai nhà chúng ta cả ngày bị em náo động đến gà chó không yên, lại thêm một người như vậy, không phải là càn quét nhà chúng ta luôn sao! Thì Sơ, cậu đừng nghe cô ấy."
Đường Thì Sơ cười cười, nhìn về phía Trì Tảo Tảo: “Quên đi, anh không có sở thích yêu trẻ con."
Cái gì?
Đường Thì Sơ vừa dứt lời, lập tức nhận được ánh mắt thẳng tắp của Diệp Khuyết và Trì Tảo Tảo.
Đặc biệt là Diệp Khuyết, con ngươi âm lãnh nhìn chằm chằm anh, giọng điệu lạnh lẽo: “Cậu lặp lại lần nữa thử xem?"
Trì Tảo Tảo cũng vậy, trừng mắt với anh: “Anh Thì Sơ, em cũng không phải trẻ con, làm gì nói em như vậy nha!"
Một giây sau, Đường Thì Sơ khó chịu cười đầu hàng: “Nói sai nói sai, coi như anh chưa nói gì."
Sờ sờ đầu Trì Tảo Tảo: “Cô bé lớn rồi, bây giờ là một cô gái trưởng thành trăm phần trăm không hơn không kém, dáng ngọc yêu kiều, với tổng giám đốc Diệp của chúng ta, chính là tuyệt phối."
Trì Tảo Tảo ngước đầu, đắc chí: “Đúng, trên đời này, ngoại trừ Trì Tảo Tảo em ra, còn ai xứng với Diệp Khuyết chứ."
Nói xong, còn không quên đi sang ngồi sát bên Diệp Khuyết, ôm cánh tay của anh làm nũng: “Ông xã à, anh nói có đúng hay không?"
Diệp Khuyết không phản ứng lại cô, người phục vụ bưng bò bít tết chín bảy phần lên, hai ly rượu đỏ một ly nước trái cây, còn có một chút salad.
Anh cắt gọn bò bít tết đẩy lên trước mặt Trì Tảo Tảo, trừng một chút: “Lấp kín miệng đi."
Trì Tảo Tảo vừa thấy được ăn, cái gì cũng không nói, nhanh chóng vùi đầu mà ăn.
Lúc này Diệp Khuyết mới thảo luận chuyện công việc với Đường Thì Sơ, nói chuyện một lúc, không biết vì sao, lại nói câu chuyện đến Hoàn Quân.
Đường Thì Sơ nói: "Hôm nay trời vừa sáng Hoàn Quân lên máy bay, đến nước Mỹ, nghe giọng điệu của cậu ta anh, hình như là bốn, năm năm, cũng không thể trở về."
Vốn là Trì Tảo Tảo đang ăn đồ ăn, nghe thấy tên Hoàn Quân, cô lập tức ngẩng đầu lên, u buồn nhìn về phía Đường Thì Sơ.
Đường Thì Sơ cười nhạt, từ trong túi mình lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa cho Trì Tảo Tảo: “Đây là của Hoàn Quân, nhờ anh đưa cho em."
Lúc Trì Tảo Tảo nhận lấy, không nhìn thấy sắc mặt người nào đó, âm u tối lại.
Anh không thoải mái, tự vùi đầu ở một bên cắt bò bít tết, trong lòng chua xót.
Trì Tảo Tảo mở cái hộp nhỏ kia ra, ở trong đó, là ngôi sao năm cánh được xếp bằng ống hút, một hộp đầy vung.
Đường Thì Sơ nói: "Trong này, có 520 ngôi sao, ngụ ý là "Anh yêu em", nhưng Hoàn Quân nói rồi, bây giờ tình yêu của cậu ấy đối với em, chỉ là đơn thuần là tình yêu giữa anh và em."
Đường Thì Sơ nhìn người đàn ông bên cạnh không thoải mái: “Vì vậy, tôi mới ở ngay trước mặt cậu, giao nó cho Tảo Tảo, nếu Hoàn Quân đã ra nước ngoài, tôi hi vọng cậu cũng đừng canh cánh trong lòng về chuyện này."
Diệp Khuyết hừ hừ hai tiếng: “Cậu nghĩ tôi là gì? Những trò của thằng nhóc kia, tôi sẽ quan tâm?"
Đường Thì Sơ cười nói: “Cậu không để ý là được rồi, dù sao tôi đã nói rõ với cậu rồi."
"Anh không để ý nhưng em để ý." Trì Tảo Tảo nói tiếp, ôm chặt cái hộp nhỏ vào trong ngực, đầy mặt ưu thương nói: "Đây là vật tình bạn Hoàn Quân cho em, em sẽ dùng mạng sống giữ gìn nó, anh Thì Sơ, nếu như anh ấy gọi điện thoại cho anh, anh nhất định phải giúp em cảm ơn anh ấy."
Đường Thì Sơ gật gật đầu.
Kỳ thực, anh còn chưa nói, những ngôi sao nhỏ này, là Hoàn Quân mỗi sáng sớm thức dậy, đúng bảy giờ ngồi xếp, mỗi ngày chỉ xếp một viên, đủ 520 ngày, hôm nay là ngày cuối cùng.
Ai cũng có thể không biết Hoàn Quân, thế nhưng anh là anh trai, anh hiểu rõ nhất.
Hiểu rõ tình cảm của Hoàn Quân đối với Tảo Tảo, đó cũng không phải là tích lũy một hai ngày.
Chỉ tiếc, cuối cùng lại đạt được kết quả như thế.