Hối hận?
Trì Tảo Tảo làm sao có thể hối hận chứ?
Chỉ cần có thể gả cho anh, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, cô đều sẽ không hối hận, tuyệt đối sẽ không.
Cô kéo cánh tay anh, cười ha ha, khuôn mặt tự tin: “Em sợ đến lúc đó người hối hận là anh, vậy, em xuống lầu uống ly nước trước, tối nay trở về lại tìm anh."
Cô nói, thả anh ra, như một làn khói, chạy ra khỏi phòng.
Con ngươi Diệp Khuyết híp híp, là vì tác phong làm việc của cô bé, có chút không dám khen tặng, hấp tấp, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Có điều, cô bé thẳng thắn chính trực như vậy, anh thích.
...
Trên thực tế, Trì Tảo Tảo căn bản không uống nước, chạy đến dưới lầu, liền lặng lẽ ra khỏi nhà, gọi điện thoại cho tài xế nhà cô, bảo tài xế đưa cô ra ngoài.
Mặc kệ như thế nào, đồ vật Hoàn Quân đưa cho cô, cô tuyệt đối không thể ném, mặc dù là không tìm về được toàn bộ, nhưng cô cũng phải tới xem một chút, có thể kiếm về một viên cũng được.
Những kia, đều đại diện cho tấm lòng chân thành của Hoàn Quân đối với mình, sau khi làm mất đi, cô cảm giác mình rất có lỗi với anh.
Không biết xảy ra chuyện gì, lúc trước khí trời đang rất tốt, mà khi Trì Tảo Tảo ngồi xe ra ngoài không bao lâu, bầu trời liền nổi lên mưa to như trút nước.
Cô lại không mang dù, muốn lại về nhà lấy dù thì lại sợ đụng tới Diệp Khuyết, không cho cô đi ra.
Cho nên cô đơn giản mặc kệ, lúc xe đến, trực tiếp đẩy cửa xe ra liền xuống xe.
Vị trí ném ngôi sao nhỏ, chính là giữa đường, khoảng chừng đều là xe cộ lui tới, Trì Tảo Tảo liều lĩnh mặc kệ mưa to, chạy vào trong dòng xe cộ, kiếm từng viên từng viên ngôi sao nhỏ trên đất.
Rất nhiều ngôi sao nhỏ bị xe cộ cán qua, nát bét, không ra hình thù gì, nhưng nhìn thấy mặc dù là xác giấy, cô cũng đều nhặt lên, dùng quần áo để hứng.
Tài xế ở ven đường nhìn, trong lòng run sợ gọi: “Trời ạ, tiểu thư, tiểu thư đang làm gì vậy? Nguy hiểm, mau trở lại."
Trì Tảo Tảo mắt điếc tai ngơ, một bên lau chùi nước mưa trên trán, một bên tìm kiếm.
Tài xế không nhìn nổi, nhanh chóng chạy tới giúp cô, đơn giản trời mưa xuống, xe cộ đều chạy tương đối chậm, vì vậy không gặp phải nguy hiểm gì.
Nhặt đến khi không nhìn thấy ngôi sao nhỏ ở xung quanh nữa, Trì Tảo Tảo mới chịu để tài xế kéo về bên lề đường, ngồi trên xe tránh mưa.
Nhưng cô còn không muốn đi, ngồi ở trong xe đếm mấy ngôi sao nhỏ vừa kiếm về, đếm nửa ngày, mới 509 viên, còn thiếu mười một viên.
Cô lo lắng nhìn về phía ngoài xe, trơ mắt nhìn xem lối đi bộ, khát vọng còn có thể lại thấy mười một viên bị ném mất kia.
Không biết có phải là trời mưa, bị nước mưa cuốn trôi đi hay không, mà mười một viên kia, làm sao cũng không tìm về được.
Lúc này, trời đã tối.
Vì trở về không bị Diệp Khuyết mắng, Trì Tảo Tảo nói với tài xế: "Bác Vương, đưa con đến tiệm bán quần áo bên kia mua bộ quần áo đi, ướt nhẹp như vậy trở về, sẽ bị mắng."
Bác Vương ngẫm lại cũng đúng, tiểu thư cả người ướt đẫm như vậy về nhà, không bị thiếu gia mắng chết mới là lạ.
Sau đó, bác Vương đưa cô đến tiệm bán quần áo phụ cận mua quần áo, mặc quần áo khô rời khỏi tiệm bán quần áo, Trì Tảo Tảo nhìn thấy trong cửa hàng bên cạnh có bán nguyên liệu làm ngôi sao nhỏ, cô thuận tiện đi mua một cái.
Sau đó lại mua một bình thủy tinh đựng ngôi sao, hình trái tim.
Cô không biết xếp, liền nhờ nhân viên cửa hàng dạy cô xếp, sau khi biết xếp rồi, lúc này mới ngồi xe về nhà.
Về nhà dọc theo đường đi, cô đều ngồi xếp, mãi đến khi xếp đầy 520 ngôi sao kia, toàn bộ đều cất vào trong bình thủy tinh, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Để sau này mày không bị Diệp Khuyết phát hiện, tao định sau khi về nhà sẽ chôn mày trong đất bùn ở hậu hoa viên." Cô ôm bình thủy tinh, đầy cõi lòng vui mừng nói.