Trì Tảo Tảo từ lúc đau đớn ban đầu, sau đó đến chết lặng, lại từ chết lặng cho đến thoải mái, mê luyến.
Rốt cuộc, cô cũng không còn khó chịu như vậy, cô càng tham lam, luyến tiếc Diệp Khuyết dừng lại.
Cô muốn cả đời cùng anh ân ân ái ái mãi cho đến hơi thở cuối cùng.
Nhưng thân thể cô, chung quy vẫn là ăn không tiêu.
Sau khi hiệp thứ 6 kết thúc, Diệp Khuyết nhíu mày nhìn cô thở thoi thóp, cười như không cười hỏi một câu: “Còn muốn hay không?”
Cả người Trì Tảo Tảo xụi lơ, nằm yên không nhúc nhích.
“Muốn, nhưng nếu như làm nữa em sẽ chết.”
Thật sự sẽ chết, hiện tại, cả người cô vô lực, chỉ còn non nửa cái mạng.
Lại nói, cô không thể chết ở trên người anh.
“Tiểu yêu tinh, vĩnh viễn đều không thể cho em ăn no.”
Anh chửi thầm một tiếng, đi xuống giường.
Anh xốc chăn lên, ôm Trì Tảo Tảo đi vào phòng tắm.
Cả người Trì Tảo Tảo xụi lơ, thấy anh ôm mình vào phòng tắm, rồi thử nước, sau đó đem cô vào bồn tắm, cầm khăn lông lau cho cô.
Trì Tảo Tảo dựa người vào bồn tắm nhìn người đàn ông đang ôn nhu lau người cho mình, trong lòng cảm động.
Cuộn sống như vậy thật sự quá hạnh phúc.
Ân ái xong, ông xã còn lau người cho cô, con mẹ nó, Trì Tảo Tảo cô rốt cuộc là đã gặp vận *** gì a, thế nhưng có thể gặp được một người đàn ông hoàn mỹ không có khuyết điểm như anh.
Cho nên, vẫn là cô có dự đoán trước.
Sau khi tắm xong, Diệp Khuyết bế cô về giường, sợ cô cảm lạnh còn nhanh chóng đắp chăn cho cô.
Anh cũng vọt vào tắm rửa, sau đó lên giường, chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Nhưng lúc này đã là 3-4 giờ sáng, thân thể Trì Tảo Tảo lại đau, cô không thể ngủ được, cho nên cô nằm trong lòng ngực anh, tay nhỏ vẽ hình xoắn ốc.
“Ông xã, anh nói xem, em có thể mang thai được hay không?”
“Sẽ không?”
Anh trả lời rất dứt khoát.
“Vì sao?” Đều đã làm, hơn nữa, anh lại không mang bao, sao anh lại biết cô không mang thai?
Anh trả lời giống như chem đinh chặt sắt?
“Em đang ở kỳ an toàn.”
Anh nhắm mắt lại, lười phản ứng với cô.
Một buổi tối, đều là do anh phấn đấu, cô chỉ lo nằm hưởng thụ, cô không mệt nhưng anh cần phải nghi ngơi.
“Kỳ an toàn? Con mẹ nó, Sao anh biết?”
Trì Tảo Tảo kinh ngạc, không nhịn được nói to, dẫn đến Diệp Khuyết mở mắt trừng cô.
“Em nói gì?”
Trì Tảo Tảo ý thức được mình nói sai, chạy nhanh che miệng lại: “Không có gì, anh đi ngủ đi!”
Sau đó nhắm mắt lại, giả bộ ngủ.
“Trì Tảo Tảo lần sau nếu lại để anh nghe được em nói ra những câu thô tục, anh sẽ hủy đi xuơng cốt của em.”
Cô lại mở to mắt, thấy anh trừng cô, lè lưỡi, không cho là đúng nói: “Không nói thì không nói, dù sao vừa xong anh cũng khiến em xương cốt vỡ nát rồi, hừ, ngủ.”
Rõ ràng cô nói những câu giận dỗi nhưng sau khi nói xong, cô lại tiếp tục nằm trong ngực anh, đôi tay ôm chặt lấy anh, sợ hãi anh sẽ đột ngột biến mất.
Diệp Khuyết nhíu mày, cảm thấy bất đắc dĩ.
Đôi tay cũng không kiềm chế được ôm lấy cô, đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau,
Không biết có phải bởi vì tối hôm qua hai người làm rất lâu cho nên quá mệt mỏi, đến 8 giờ sáng nay vẫn còn đang ngủ.
Tiết Dung Chân tò mò, lặng lẽ lên tầng 3 nhìn xem, kết quả nhìn thấy hai người vẫn còn đang ngủ trên giường, cả người trống trơn, bà mừng như điên, đóng cửa rời đi.