Anh đang đợi cô xuống xe nhưng mà cô nhóc kia vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Anh quay đầu nhìn cô: “Tới rồi, em còn không xuống?”
Trì Tảo Tảo xoay người lại nhìn anh, đôi mắt chớp chớp, biết rõ còn hỏi: “Anh không xuống sao?”
“Công ty anh còn có việc.”
“Vậy cuối tuần anh mới đến trường sao?”
“Ừ.”
“Nhưng mà, nếu như em nhớ anh thì phải làm sao bây giờ?”
“Gọi điện thoại.”
“Gọi điện thoại, em không thể thấy được anh, ông xã, em hôn anh một chút có được không? Hôn một chút thôi mà.”
“…” Diệp Khuyết nhíu mày, nhìn cô nhóc, không có biện pháp với cô.
Anh không nói, cô liền cho rằng anh cam chịu, hôn một cái lên mặt anh.
Sắc mặt Diệp Khuyết cứng đờ, Trì Tảo Tảo lại làm như không có chuyện gì, cười hì hì nói: “Ông xã, hẹn gặp lại.”
Anh ngồi ở trong xe, nhìn lúm đồng tiền xinh như hoa của cô, trong lòng có sự ấm áp.
Qủa nhiên, chỉ cần đối xử tốt với cô, trong lòng anh cũng sẽ thấy thoải mái hơn.
Anh quay đầu xe, trở về công ty.
Trưa hôm đó, sau khi tan học, bạn cùng phòng của Trì Tảo Tảo thấy cô trở về ký túc xá, liên tiếp hỏi thăm cô có khỏe không.
Cô nói cô không có việc gì, sau đó bạn cùng phòng lại tiếp tục hỏi: “Trì Tảo Tảo, chuyện của cậu và băng sơn nam thần là như nào? Mình nghe nói, khi cậu ngất xỉu là anh ấy ôm cậu đi.”
“Đúng vậy, không phải cậu thực sự theo đuổi được anh ấy chứ?”
“Trì Tảo Tảo, cậu mau nói cho bọn mình biết đi, có phải như thế không?”
“Ôi mẹ ơi, băng sơn nam thần Kim Thừa Trị là ai chứ, đó là người chưa từng liếc nhìn phụ nữ, thế nhưng lại thích Trì Tảo Tảo.” Vẻ mặt Ôn Nghi si mê ảo tưởng.
Mộ Hương Ninh đạp cậu ta một cái: “Nếu không cậu cũng thử ngất xỉu đi, để xem anh ấy có ôm cậu không?”
“Đoán chừng anh ta cũng không liếc mắt nhìn mình một cái!”
Chuyện giữa cô và Kim Thừa Trị, cô không muốn nói, vì cô thực sự rất xin lỗi anh ta, cô không muốn chuyện này bị lộ ra.
Nhưng không nghĩ tới, tất cả mọi người đếu biết, khi cô ngất xỉu, là anh ta bế cô.
Chung Tình từ bên ngoài trở về, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Trì Tảo Tảo: “Cậu còn ngồi nói chuyện phiếm với bọn họ?”
Trì Tảo Tảo không hiểu, vì sao cô không thể ngồi nói chuyện phiếm với bọn họ.
Ba đôi mắt đều nhìn về phía Chung Tình, chỉ nhìn thấy cô ta ngồi trên giường của chính mình, sửa sang lại sách vở nói: “Vừa rồi mình ở thư viện, có nghe người khác nói, Kim Thừa Trị thôi học rồi.”
Kim Thừa Trị thôi học?
Bỗng nhiên, Trì Tảo Tảo đứng dậy, kinh ngạc nhìn về phía Chung Tình: “Cậu nói thật?”
Chung Tình hừ lạnh: “Có phải hay không, cậu thử ra ngoài nghe xem?”
Dĩ nhiên, Trì Tảo Tảo không tin liền chạy ra ngoài ký túc xá.
Kim Thừa Trị không có lý do gì để nghỉ học? Năm nay anh ta mới năm ba, còn một năm nữa mới có thể tốt nghiệp, sao bỗng nhiên lại thôi vọng.
Cô hy vọng chuyện này không có liên quan gì đến mình, nhật định không phải.
Cô liều mạng chạy đến sân trường, gặp một sinh viên đi qua, lôi kéo hỏi: “Bạn học, xin hỏi, bạn biết Kim Thừa Trị ở đâu không?”
Người kia nhìn thoáng qua Trì Tảo Tảo cười lạnh: “Cô chính là người mặt dày theo đuổi băng sơn nam thần, anh ấy thôi học, có lẽ cũng ra đến cổng rồi!”
Cái gì?
Trì Tảo Tảo đẩy người bạn học ra, nhanh chóng chạy về phía cổng trường.
Hy vọng cô có thể đuổi kịp để ngăn anh ta lại, hy vọng chuyện anh ta thôi học không có liên quan gì đến cô.
Nếu không, cô vĩnh viễn không thể tha thứ cho chính mình.