Trong bữa cơm tối, cô không ăn, một mình ở trong phòng hỡn dỗi, quyết tâm tuyệt thực để chống đối Diệp Khuyết.
Nhưng không nghĩ đến, anh lại làm bộ như không thấy.
Nửa đêm, Trì Tảo Tảo bị cơn đói làm cho tỉnh lại, không có biện pháp đành phải xuống bếp lấy đồ ăn.
Cô đi dép lê, mặt áo ngủ rộng thùng thình, đi từ tầng 3 xuống nhà bếp, tìm được thức ăn, ăn ngấu nghiến.
Trong lúc ăn còn bị nghẹn, ho khan mấy lần.
Sau khi ăn xong, cô xoay người chuẩn bị trở về phòng ngủ.
Nhưng mà, trước cửa phòng bếp có một bóng dáng to lớn, không biết là ai.
“A~~~~có quỷ!”
Trì Tảo Tảo che mắt lại, bởi vì trong bếp không bật đèn cho nên cô không biết đó là ai.
Bóng dáng đó nhanh chóng che miệng Trì Tảo Tảo, nhỏ giọng nói: “Em muốn đánh thức ba mẹ sao?”
Nghe được giọng nói quen thuộc, Trì Tảo Tảo giật mình, cảm thấy sợ hãi, ôm cổ người đàn ông.
“Có quỷ, có quỷ, đừng ăn em!” Trong miệng vừa kêu nhưng không ngừng dính sát vào người đàn ông.
Diệp Khuyết rất là bất đắc dĩ, ôm cô, lạnh lùng hỏi: “Em nói ai là quỷ, em còn dám ôm quỷ sao?”
“Hu hu, em không biết, em sợ, anh ôm em đi.” Nhân cơ hội này, cô ăn đậu hũ của Diệp Khuyết.
Người đàn ông sao không biết cô muốn làm gì, trực tiếp ném văng cô ra.
“Trì Tảo Tảo, không phải em tuyệt thực sao? Sao hơn nửa đêm lại dậy ăn?” Diệp Khuyết ưu nhã rót một chén nước, uống một ngụm.
Trì Tảo Tảo ngã đau, xoa mông đứng lên: “Không biết thương hương tiếc ngọc gì cả.”
Cô muốn đi lên lầu, sau lưng lại truyền đến giọng nói từ tính dễ nghe: “Ngày mai dậy sớm.”
Trì Tảo Tảo trừng anh: “Làm gì? Nghỉ hè mà anh không cho em ngủ nướng nữa sao?”
Thần sắt Diệp Khuyết thật lạnh nhạt: “Đi Úc cùng anh.”
“Gì cơ?” Trì Tảo Tảo cho rằng lỗ tai mình có vấn đề, đập đập tai, đứng trước mặt anh hỏi: “Đi cùng anh đến nước Úc? Hưởng tuần trăng mật?”
“…” Diệp Khuyết không còn lời nào dẻ nói, đặt chén xuống, vòng qua cô để lên lầu.
Trì Tảo Tảo tung tăng đi theo anh: “Có phải anh muốn đi tuần trăng mật hay không, nếu đúng em sẽ không tức giận, ai u, ông xã, đừng lạnh lùng như vậy, anh nói xem có phải chúng ta đi hưởng tuần trăng mật không?”
“Không phải!” Anh đáp.
“Vậy chúng ta đi làm gì?”
Anh cũng không có quay đầu lại: “Để đề phòng khi anh đi công tác, em lại ra ngoài lêu lổng, cho nên em sẽ đi cùng anh.”
Trì Tảo Tảo nghe thấy là đi công tác, cũng không tức giận, không chút do dự đồng ý: “Cũng đúng, chỉ cần ở bên anh thì làm gì cũng được.”
Anh muốn vào phòng, nhưng cô nhanh hơn anh, vào phòng anh trước.
Diệp Khuyết lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt muốn đuổi cô ra ngoài.
Nhưng da mặt Trì Tảo Tảo rất dày, lập tức nhảy lên giường anh, không đi.
“Khi còn nhỏ, em thường xuyên ngủ chung với anh, chỉ là sau khi lên trung học thì anh không cho em ngủ cùng, tuy em không biết vì sao, nhưng hôm nay em phải ngủ với anh, anh không được đuổi em ra, vừa lúc sáng mai anh có thể gọi em dậy.”
Cô nói, trực tiếp chui vào chăn, giả bộ ngủ.
Diệp Khuyết nhìn cô, không còn lời nào để nói.