Trì Tảo Tảo đã sớm tức giận, bọn họ không xem vé của Diệp Khuyết thì thôi, thấy anh tới còn câu nệ khiếp đảm như vậy.
Sao lại như này?
Cô khó hiểu, quay đầu nhìn người đàn ông ở bên cạnh: “Sao bọn họ lại sợ anh vậy?”
Diệp Khuyết cũng không nhìn Trì Tảo Tảo, giọng nói lạnh nhạt: “Có nhân viên nào mà không sợ ông chủ.”
Ông chủ?
Diệp Khuyết là ông chủ của nơi này.
Mẹ ơi, trách không được lúc những người này nhìn thấy anh, ngay cả thở cũng không dám nữa.
Trì Tảo Tảo nhanh chóng đuổi theo anh: “Vì sao em không biết anh là ông chủ ở đây.”
“Chuyện em không biết còn rất nhiều.”
“Anh không nói cho em thì làm sao em biết.”
Bước chân Diệp Khuyết dừng lại, bảo với Trì Tảo Tảo: “Em đi theo con đường này sẽ đến một nơi gọi là “Ôn Bích Tuyền.” Em đi vào trong đó giúp nhìn đối tượng xem mắt của Thì Sơ, tối nay anh sẽ quay lại.”
Trì Tảo Tảo cười nhạo: “Ôn Bích Tuyền, là đồ trang điểm ư?”
Diệp Khuyết nghiêm túc nhìn cô, không nói gì, nhưng chỉ nhìn ánh mắt anh, Trì Tảo Tảo cũng im miệng.
Anh nói: “Đi đi.”
Trì Tảo Tảo nhìn con đường trên núi, trong lòng có chút khiếp đảm: “Anh không đi cùng em sao? Anh đi đâu?”
“Anh còn có chút chuyện cần xử lý, em lên đó trước đi.”
Cô kiên trì nói: “Anh không thể đưa em đi theo sao?”
“Anh muốn đi WC, em cũng đi theo sao?”
Ác….Trì Tảo Tảo nuốt một ngụm nước miệng, nói: “Em có thể chờ anh ở trước cửa WC.”
Hiển nhiên, anh không còn kiên nhẫn, đen mặt lại.
Trì Tảo Tảo lè lưỡi, uể oải rời đi.
Nhìn cô rời đi, anh mới xoay người rời đi.
Ở nơi này, khắp nơi đều là du khách, Trì Tảo Tảo lại là người mù đường, tìm nửa ngày cũng không tìm được “Ôn Bích Tuyền” mà Diệp Khuyết đã nói.
Cô mệt, ngồi xuống cái đình ở lưng trừng núi, nghĩ chờ Diệp Khuyết đến, hai người sẽ cùng nhau đi.
Lúc này, cách đó không xa có một đôi tình nhân trẻ, người thanh niên đến chỗ cô, nói: “Em gái à, làm phiền em giúp chúng tôi chụp một bức ảnh được không?”
Nơi này là của Diệp Khuyết, du khách có yêu cầu, dĩ nhiên cô sẽ phục vụ, cô gật đầu: “Được a.”
Sau đó nhận lấy máy ảnh của người thanh niên.
Trì Tảo Tảo cầm máy ảnh, chụp cho đôi tình nhân một vài bức.
Nhưng mà, từ ống kính máy ảnh, cố nhìn được hình ảnh cách đó không xa.
Một người đàn ông đuổi theo một người phụ nữ, người đàn ông kéo người phụ nữ lại, hai người giống như có tranh cãi.
Trì Tảo Tảo buông camera, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông phía đối diện chính là anh Thì Sơ.
Anh Thì Sơ sao lại đuổi theo một người phụ nữ?
Cô cảm thấy không thích chụp ảnh, trả lại máy ảnh cho hai người kia, sau đó chạy tới chỗ anh Thì Sơ.
Còn chưa chạy đến cạnh anh Thì Sơ, Trì Tảo Tảo lại nghe thấy người phụ nữ đó nói: “Đường Thì Sơ, tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh, nếu không vì anh tôi cũng sẽ không phải lẻ loi một mình. Anh cách xa tôi một chút, tôi không muốn gặp lại anh.”
Trì Tảo Tảo đứng sau lưng người phụ nữ đó, cô nhìn thấy người này mặc một bộ đồ nhân viên, vóc dáng không cao.
Người phụ nữ mắng xong liền quay đầu đi.
Không khi tới, khi xoay người, vừa lúc đối mặt với Trì Tảo Tảo.
“Chung Tình?” Khi nhìn thấy người phụ nữ mắng Đường Thì Sơ, Trì Tảo Tảo ngây người.