Nghe nói như thế, Trì Tảo Tảo choáng váng, dại ra nhìn người đàn ông trước mắt, trong lúc nhất thời, càng không hiểu ra sao.
Sau khi hiểu ra, cô vẫn muốn giống như trước đây, làm bộ không nghe thấy, ôm hộp cơm của cô, mặt dày mày dạn làm nũng với anh.
"Chồng à, anh nếm thử..."
"Tôi bảo cô cút, không nghe thấy sao?"
Cô còn chưa nói hết lời, anh lại lớn tiếng quát, thậm chí vung tay lên, trực tiếp hất hộp cơm trong tay Trì Tảo Tảo, rơi xuống mặt đất.
Hộp tiện lợi bị bung ra, cơm chiên Dương Châu thơm ngon tung tóe tại chỗ.
Trì Tảo Tảo lùi về sau một bước, nhìn một chỗ cơm chiên trước mặt, trái tim mạnh mẽ đau đớn một hồi.
Lại ngẩng đầu nhìn mặt người đàn ông kia một chút, đen tối đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi, khủng bố.
Anh thậm chí không thèm nhìn mình một chút, cũng không đáng thương cô tự mình làm cơm cho anh chút nào, chỉ lạnh lùng vô tình ngồi ở chỗ đó, làm công việc của anh.
Nước mắt, thật thất vọng dâng lên, nhưng cô không hé răng, chỉ yên lặng ngồi xổm người xuống, hai tay hốt cơm trên mặt đất vào lại trong hộp.
Vừa hốt, nước mắt vừa trào ra từng viên lớn, tí tách rơi trên sàn nhà, vào trong hộp cơm.
Rốt cục dọn dẹp xong, cô ôm lấy, vẫn không lên tiếng, xoay người, yên lặng rời phòng làm việc.
Cuối cùng Diệp Khuyết vẫn là quay đầu, nhìn bóng lưng cô biến mất, không hiểu sao trong ngực nghẹt thở một trận.
Thu hồi lại ánh mắt, thật trùng hợp nhìn thấy mấy hạt cơm trên đất, trong ngực lại càng nặng nề đến khó chịu.
Anh đẩy ghế ra đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, thẳng tắp kiên cường, kiêu căng lại cao quý đứng sững ở chỗ ấy, như là đế vương cao cao tại thượng, lãnh ngạo, cao không thể với tới.
Trước mắt, là cả thành phố Ninh Đô, bao nhiêu người ngắc ngoải dưới chân anh, duy anh độc tôn, nhưng cô thì sao?
Cô xưa nay không để anh vào trong mắt, mà anh, càng là bó tay toàn tập với cô.
Con bé đã lớn rồi, có ý nghĩ của riêng mình, anh, đối với cô, căn bản là không có tác dụng.
Nếu không nghe lời, vậy thì từ từ dạy dỗ cô một hồi, nhìn xem cô sau này, còn dám làm càn bất cứ chuyện gì mà anh không cho cô làm hay không.
...
Trì Tảo Tảo khóc lóc về đến nhà, khóc một đường từ công ty trở về, viền mắt đều khóc đến sưng đỏ.
Mới vừa vào nhà, liền bị bảo mẫu kéo hỏi: “Ai u, tiểu thư à, con bị sao vậy?"
Trì Tảo Tảo không để ý tới người bên ngoài, liền chạy lên lầu.
Vợ chồng Diệp Thị đang ngồi trong phòng khách, càng là hai mặt nhìn nhau, thật không hiểu.
Sau đó ngay lập tức, Tiết Dung Chân gọi điện thoại đến văn phòng của Diệp Khuyết, rất nhanh, đầu kia đã nghe máy: “Mẹ, có chuyện gì?"
"Diệp Nhị, mẹ hỏi con, vừa nãy Tảo Tảo có đi tìm con không?"
"..."
Đối phương nắm điện thoại, không lên tiếng.
Nghĩ đến Trì Tảo Tảo, trong lòng Diệp Khuyết vừa hận vừa tức.
Anh dự định, thời gian này sẽ không tỏ thái độ tốt với cô bé kia, không dạy dỗ cô một chút, cô cũng thật là được voi đòi tiên.
Con trai không hé răng, Tiết Dung Chân lại nói: “Không biết xảy ra chuyện gì, Tảo Tảo vừa khóc lóc chạy về nhà, không phải là con hung dữ với con bé đó chứ? Ai u mẹ nói nè con trai à, Tảo Tảo có lòng tốt đưa bữa trưa cho con, sao con lại không cảm kích, nhìn con bé khóc đến đau lòng như vậy, tốt nhất lúc con trở lại mang quà về cho con bé, nếu như đối xử với con bé không tốt, mẹ sẽ không tha cho con."
"..."
Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Tiết Dung Chân rất không yên lòng, nói với chồng: “Em phải lên lầu xem sao, Tảo Tảo không phải trái tim dễ vỡ, sẽ không dễ dàng khóc, khẳng định là đã xảy ra chuyện gì."
Diệp Chấn Hoa rất bất đắc dĩ, không hiểu vợ của mình, quan tâm con gái nuôi còn nhiều hơn con trai của mình.
Được rồi, chỉ có thể mặc niệm cho con trai mình thôi!