Còn có, trên người anh không phải còn có vết thương sao? Anh còn đau không?
Hôn lễ mới vừa kết thúc, hai người họ trở lại tẩm cung, Trì Tảo Tảo gấp gáp theo sau anh, vén quần áo anh lên, muốn xem miệng vết thương.
Ai biết, hành vi này lại bị Diệp Khuyết giễu cợt, “Vậy mà đã không đợi được muốn động phòng sao? Không phải còn chưa đi đến mép giường sao?”
Ách ~~~~
Trì Tảo Tảo sửng sốt, chu cái miệng nhỏ, nghiêng đầu trừng với anh, “Anh nghĩ đi đâu thế? Em muốn xem miệng vết thương của anh thôi.”
Anh hừ ra một tiếng, “Thật không?”
Trì Tảo Tảo ngẩng cao cổ, “Đương nhiên!”
Sau đó, cô quyết đoán cởi ra áo khoác, áo sơmi của anh, phần lưng to lớn gợi cảm của anh xuất hiện ở trước mắt cô, Trì Tảo Tảo trợn tròn mắt.
Miệng vết thương của anh còn chưa hoàn toàn khép lại, nhìn qua, còn đặc biệt sưng đỏ.
Trong lòng cô trầm xuống, khó chịu đến hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Cô đi đến trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh, bởi vì đau lòng, mà hốc mắt lại ươn ướt.
“Ông xã, có phải là sau khi tỉnh lại, không thấy em, nên anh mới lo lắng cho em, đúng không? Vì nghĩ đến em, cho nên không màng trên người có thương tích đã chạy tới đây, đúng không?”
Anh mặc xong quần áo, khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, “Em nghĩ nhiều rồi.”
“……” Cô nhiều, cô nghĩ cái gì nhiều!
Rõ ràng là anh tỉnh lại không thấy mình, nên mới không màng tới vết thương trên người tới tìm cô.
Nếu thừa nhận, anh sẽ mất miếng thịt sao?
Trì Tảo Tảo không dám khen anh, anh còn có thể khó chịu hơn nữa.
Đề tài này anh không muốn nói, vậy bỏ đi, Trì Tảo Tảo lại hỏi: “Anh mau nói cho em biết, tại sao anh lại tới đây hả? Tại sao bà già kia lại đồng ý giúp anh?”
Không phải mẹ nói, bà già kia rất độc ác hay sao? Cô nghĩ đến nát đầu cũng không ra, tại sao bà già kia lại cho phép anh cưới cô.
Diệp Khuyết nhìn chằm chằm cô gái vẻ mặt hoang mang tò mò trước mặt, mím môi, bình tĩnh hỏi: “Muốn biết thật sao?”
Trì Tảo Tảo gặp đầu như giã tỏi, “Đương nhiên!”
Anh vẫy tay với cô, “Lại đây, anh nói cho em.”
Cô ngoan ngoãn đi tới, không nghĩ rằng mình sẽ bị anh kéo ngồi lên đùi.
Anh lặng lẽ nhìn cô, trên mặt không có cảm xúc gì, nhàn nhạt nói sang chuyện khác: “Hôm nay hôn lễ này, không tính.”
Không tính?
Là có ý gì?
Trì Tảo Tảo mặt trắng bệch, ngây ngốc nhìn chằm chằm Diệp Khuyết.
Cổ họng cô đột nhiên nghẹn lại.
Tại sao anh nói buổi hôn lễ này không tính?
Chẳng lẽ vừa rồi những lời nói trước mặt cha xứ đều là giả?
Cô nóng vội sắp khóc, nhìn chằm chằm anh, hy vọng anh có thể cho mình một lời giải thích.
Nhưng anh, lại điềm nhiên gợi lên khóe môi, cúi người hôn lên cái miệng nhỏ của cô.
“Không tính, về nhà, anh lại cho em một một hôn lễ thế kỷ xa hoa long trọng, được không?”