Ngoài phòng cấp cứu, người hai nhà Diệp Đường ở bên ngoài chờ lòng như lửa đốt, lo lắng bất an.
Đặc biệt là Đường Hoàn Quân, nghĩ đến có thể là do độc của Thiểu Duẫn làm cô bị như vậy, anh liền hối hận không ngớt.
Bây giờ, khó chịu ngồi xổm ở góc tường, vô cùng đau đớn.
Mà trong phòng cấp cứu, lại là một phen cảnh tượng khác.
Trì Tảo Tảo "Ngồi" trên bàn mổ, Diệp Khuyết đứng bên cạnh, bên cạnh nữa là bác sĩ Tiêu.
Bác sĩ Tiêu đang lấy máu Trì Tảo Tảo làm kiểm tra, làm lại thuốc giải cho Trì Tảo Tảo, lúc kiểm tra máu, đã cơ bản khôi phục bình thường.
Có được kết quả kiểm tra này, bác sĩ Tiêu cười cười, "Quả thật là thuốc giải cực nhanh, trong máu của cô ấy, loại nọc độc vi sinh vật kia, cơ bản đã thanh trừ, tôi dựa theo thuốc giải của anh ta làm lại, chờ sau khi thành công, Tảo Tảo lại uống một viên, hẳn là sẽ trở lại như người bình thường."
Nghe nói như thế, Trì Tảo Tảo cười lên, nhìn về phía Diệp Khuyết bên cạnh, cảm kích nói một câu, "Ông xã à, cảm ơn anh."
Diệp Khuyết nhìn cô, anh đứng trước bàn phẫu thuật, cô ngồi, ôm cổ anh, dáng vẻ rất kiều mị.
Anh không lên tiếng, nhưng ánh mắt nhìn cô, đã không còn lạnh lẽo và xa cách lúc trước, thay vào đó chính là nhu tình, và đau lòng.
Xoa xoa đầu cô bé, anh cảm thán một tiếng, "Em không sao là được rồi."
Cô vui mừng tựa trong lồng ngực anh, "Nếu không phải anh để lại cây bút ghi âm kia thì em còn không biết em đã trúng độc, đến bây giờ em còn không thể tin được, Hoàn Quân lại sai người hạ độc em."
"Còn có..." Trì Tảo Tảo đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Khuyết, "Ông xã à, Cừu Tử Mặc kia, em nghe thấy Hoàn Quân gọi anh ta là Thiểu Duẫn, em biết Thiểu Duẫn, là một người pha chế trong quán bar, nhưng không biết tại sao khuôn mặt lại không giống nhau."
Diệp Khuyết nói: "Anh ta làm phẫu thuật thay đổi gương mặt."
"A?"
"Có điều, anh thấy anh ta bây giờ, sắp biến thành cô hồn dã quỷ."
"..."
Trì Tảo Tảo có chút mơ hồ, cô biết, bởi vì chuyện này, bọn họ chọc tới Diệp Khuyết, chỉ là không biết, Diệp Khuyết sẽ dùng phương thức gì đi trả thù bọn họ.
Cô còn có chút không hiểu sao lo lắng cho Hoàn Quân, sợ Diệp Khuyết thật sự lấy mạng anh ta.
Mặc dù anh ấy hạ độc mình, nhưng cô tin tưởng, anh ấy cũng không phải thật sự muốn hại chết mình.
Trì Tảo Tảo vẫn là không muốn Hoàn Quân xảy ra chuyện gì.
"Được rồi, nếu đã giải độc rồi, chúng ta đi ra ngoài đi!"
Diệp Khuyết ôm Trì Tảo Tảo xuống khỏi bàn phẫu thuật, đi đến cửa phòng cấp cứu.
Mà lúc này, ngoài phòng cấp cứu, đột nhiên có một nhóm cảnh sát đi tới đưa giấy chứng nhận với tất cả mọi người, sau đó liền hỏi dò, "Ai là Thiểu Duẫn, ai là Đường Hoàn Quân?"
Người hai nhà Đường Diệp bị cảnh sát bất thình lình tới làm bối rối, đi lên phía trước chính là Đường Nghiêu, anh hỏi dò cảnh sát, "Các người làm cái gì?"
Đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự liếc mắt nhìn Đường Nghiêu, không để ý tới anh, nhìn lại bức ảnh trong tay mình một chút, cuối cùng, ánh mắt rơi vào trên người Đường Hoàn Quân đang ngồi xổm ở góc tường.
Đội trưởng ra hiệu, hai cảnh sát hình sự đi lên trước, tức khắc nắm chặt Đường Hoàn Quân.
Xem tới đây, tất cả mọi người giật nảy mình, vợ chồng Đường nhanh chóng kéo đội trưởng hỏi, "Con trai của tôi đã làm gì? Các người dựa vào cái gì mà bắt nó?"
Đội trưởng không chút nào tình cảm bỏ qua vợ chồng Đường, sắc mặt nghiêm túc lạnh lẽo, "Con trai của bà bị nghi cố ý giết người, chứng cứ xác thực, hiện đã bị cảnh sát truy nã, mang đi."
Cảnh sát nói, chấn kinh tất cả mọi người.
Bọn họ làm sao dám tin tưởng, nhị công tử nhà họ Đường, lại là kẻ khả nghi cố ý giết người chứ?
Vợ chồng Đường muốn ngăn cảnh sát lại, lúc này, cửa phòng cấp cứu được mở ra.
Đường Hoàn Quân là người đầu tiên quay đầu, nhìn thấy, chính là Diệp Khuyết nắm tay Trì Tảo Tảo, từ bên trong đi ra.