Người một nhà đều đang đợi anh trở về ăn cơm tối.
Thấy anh trở về, Tiết Dung Chân dặn dò dì Vân bảo mẫu: “Tảo Tảo và Hoàn Quân cũng không ăn cơm tối, cô lên lầu gọi bọn họ xuống cùng ăn."
Dì Vân lễ phép đáp lời: “Vâng, bà chủ!"
Diệp Khuyết bên cạnh hơi nhíu lông mày lại, nhìn về phía mẹ: “Mẹ nói Hoàn Quân ở trên lầu?"
"Đúng vậy!" Tiết Dung Chân vừa xới cơm, vừa nói: “Trước đó mẹ có lên lầu xem, Hoàn Quân đang phụ đạo bài tập cho Tảo Tảo, phải thi đại học, xem ra Tảo Tảo nhà chúng ta vẫn là rất liều, có điều mẹ cũng tin tưởng, có giáo viên phụ đạo ưu tú như Hoàn Quân dạy cho Tảo Tảo, Tảo Tảo nhất định sẽ thi đậu vào đại học tốt."
"..."
Diệp Khuyết im lặng, trong nháy mắt, quả nhiên nhìn thấy nhị thiếu gia nhà họ Đường từ trên lầu đi xuống, Đường Hoàn Quân.
Đường Hoàn Quân cười đi tới nhà ăn, chào hỏi từng người bọn họ.
"Bác trai bác gái, anh trai!"
Bởi vì hai nhà Diệp Đường mấy đời thân nhau, Diệp Khuyết lớn tuổi hơn Đường Hoàn Quân, vì vậy theo lễ phép, Đường Hoàn Quân phải gọi Diệp Khuyết một tiếng anh.
"Cậu đến phụ đạo bài tập cho Tảo Tảo, Vãn Nguyên đâu?" Rõ ràng là anh gọi Vãn Nguyên, tại sao người tới lại là Hoàn Quân?
Diệp Khuyết biết, cái tên này phong lưu bất kham, thích nhất là dùng lời chót lưỡi đầu môi kia đi lừa gái, bạn gái của cậu ta nhiều vô số kể, làm như một công tử nhà giàu đến phụ đạo Trì Tảo Tảo, còn không dạy hư Trì Tảo Tảo chắc.
"Ha ha!"
Đường Hoàn Quân kéo cái ghế ngồi xuống: “Anh à, anh có chỗ không biết, gần đây Nguyên Nguyên tham gia một nhóm công tác xã hội của sinh viên đại học, rất bận, không đến được, vì vậy em đến làm thay con bé."
Làm như đang ở nhà của mình, Đường Hoàn Quân bưng bát lên, còn không quên bắt chuyện với hai bác một hồi: “Bác trai bác gái, vậy con liền không khách sáo!"
Vợ chồng Diệp Thị cười ha ha, đối với anh em Đường gia, cũng như đối với con cái nhà mình.
Nhưng không nhìn thấy Trì Tảo Tảo xuống lầu dùng cơm, Tiết Dung Chân liền không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Tảo Tảo đâu?"
Đường Hoàn Quân dừng tay: “Mọi người ăn đi, bây giờ Tảo Tảo đang làm bài tập, một lúc nữa con mang lên cho cô ấy!"
Diệp Khuyết ngồi bên cạnh, không chút biến sắc, yên tĩnh ăn cơm, vẻ mặt lạnh nhạt như băng.
Đường Hoàn Quân sau khi ăn như hùm như sói một bát xong, lại xới một bát, gắp một số món ăn bổ dưỡng, bưng bát đứng dậy: “Bác trai bác gái, anh trai, mọi người rãi chậm dùng cơm, con đưa lên lầu cho Tảo Tảo!"
Một nhà ba người nhìn xem Đường Hoàn Quân, đều không lên tiếng, còn người kia thì tự mình bưng cơm lên lầu.
Nhìn Đường Hoàn Quân biến mất rồi, Tiết Dung Chân không nhịn được khều con trai bên cạnh một cái: “Diệp Nhị, con xem Hoàn Quân, đối đãi với Tảo Tảo thật tốt!"
Mặt Diệp Khuyết xám như tro tàn, mắt điếc tai ngơ với lời của mẹ.
Diệp Chấn Hoa bên cạnh cũng lên tiếng: “Tảo Tảo này, không chỉ có được dáng ngọc yêu kiều, nghe nói, con trai theo đuổi con bé cũng không ít nha, ví dụ như Hoàn Quân này, xưa nay nó đều là chủ nhân sai khiến người ta hầu hạ, giờ nhìn xem, còn cam tâm tình nguyện chạy tới hầu hạ Tảo Tảo nhà chúng ta."
"..."
Không ai phát hiện, tay nắm đũa của Diệp Khuyết, mạnh mẽ dùng sức mấy phần.
Vợ chồng Diệp Thị liếc mắt nhìn nhau, hiểu ngầm nói: “Kỳ thực, Hoàn Quân thật là khá, hai nhà chúng ta lại là mấy đời thân nhau, Diệp Nhị à, nếu như con không thích Tảo Tảo, vậy mẹ gả con bé cho Hoàn Quân nha!"
"Rầm." một tiếng, đôi đũa của Diệp Khuyết, bị anh mạnh mẽ đập xuống bàn ăn.
Anh đứng lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía mẹ: “Bây giờ cô ấy mới bao lớn, mọi người đã muốn thảo luận chuyện cưới xin cho cô ấy, lẽ nào chuyện mà đời này cô ấy làm, chính là tốt nghiệp kết hôn sinh con sao? Vậy thì khác những người phụ nữ bình thường chỗ nào?"
"..."
Hai người trực tiếp bị Diệp Khuyết, chặn đến á khẩu không trả lời được.