Cô đang muốn rời đi, cánh tay lại bị Đường Vãn Nguyên giữ chặt.
“Tảo Tảo……”
“…” Cô dừng lại, chờ chị ta nói.
Chỉ thấy Đường Vãn Nguyên đi đến trước mặt cô, cầm tay cô, vẻ mặt như đưa đám, giải thích: “Thực xin lỗi, chị không có hại em, em đừng nghe bọn họ nói bậy, Tảo Tảo em biết chị tốt với em như nào mà, sao chị có thể hại em.”
Trì Tảo Tảo cúi đầu, lạnh lùng hừ một tiếng, làm lơ lời giải thích của chị ta.
Thấy cô không tin, Đường Vãn Nguyên càng nóng nảy, sợ Trì Tảo Tảo sẽ chạy đến chỗ Diệp Khuyết để tố cáo mình, khi đó không phải cô sẽ mất nhiều hơn được sao?
Vì có thể lấy được tín nhiệm của Trì Tảo Tảo, chị ta không quan tâm đến thân phận tam tiểu thư của Đường gia, phịch một tiếng, quỳ gối trước mặt Trì Tảo Tảo.
“Tảo Tảo, vì sao em không tin chị, chị chỉ muốn em đón sinh nhật với chị, chị không có hại em.”
Nhìn thấy Đường Vãn Nguyên quỳ xuống, Trì Tảo Tảo chạy nhanh ra đỡ cô ta, “Vãn Nguyên, chị đứng dậy đi.”
“Vậy em tin chị sao, chị không hề muốn hại em.”
Trì Tảo Tảo thực bất đắc dĩ: “Chị như vậy là muốn tôi làm gì đây!”
Đường Vãn Nguyên kiên trì nói: “Chỉ cần em tin chị, chị không muốn hại em.”
“Được rồi, tôi tin chị, chị đứng lên đi.”
Nghe thấy Trì Tảo Tảo nói thế, lúc này Đường Vãn Nguyên mới đứng lên, khóc lóc nói: “Thực xin lỗi, là chị không tốt, chị không nên đưa em đến đây, đi thôi, chị đưa em về.”
“….”
Trì Tảo Tảo không nói chuyện, để chị ta đưa mình rời khỏi quán bar.
Không biết từ khi nào, ở trước cửa quán bar, chiếc xe thể thao màu đỏ của Đường Vãn Nguyên đã dừng lại.
Hai người lên xa, Đường Vãn Nguyên đưa Trì Tảo Tảo về nhà.
Lúc này là 9 giờ tối.
Diệp Khuyết biết Trì Tảo Tảo ở trường học, sau khi xong việc, trở về phòng tắm rửa, khi chuẩn bị gọi điện cho Trì Tảo Tảo anh bỗng nhiên nghe thấy tiếng xe ở bên dưới.
Anh đứng dậy mở cửa sổ, nhìn thấy Trì Tảo Tảo và Đường Vãn Nguyên về cùng nhau.
Người đàn ông nhíu mày, môi mỏng mím chặt.
Anh nghĩ thầm không phải cô nhóc nói hôm nay sẽ không về sao?
Sao lại để Đường Vãn Nguyên đưa về.
Đường Vãn Nguyên đưa Trì Tảo Tảo về đến nhà liền xoay người rời đi.
Vừa vào nhà, Trì Tảo Tảo đã nhìn thấy Diệp Khuyết mặc áo ngủ từ trên lầu đi xuống, cô đứng ở chỗ đó, cười vui vẻ: “Có phải anh thấy ngạc nhiên không?”
“…” Diệp Khuyết.
Trì Tảo Tảo chạy tới, lôi kéo anh làm nũng, “Ký túc xá kh ông có ai, em rất buồn cho nên đã quay về, ông xã, đêm nay anh có nhớ em không.”
Diệp Khuyết nhìn cô, không nói gì.
Trì Tảo Tảo cười xấu hổ: “Ha ha, thật là không trông cậy người như anh sẽ nói lời ngon ngọt.”
Cô buông tay anh ra, chuẩn bị đi lên lầu tắm rửa.
Không nghĩ tới Diệp Khuyết lại ôm cô từ phía sau, bế cô lên.
Thiếu chút nữa Trì Tảo Tảo đã hét chói tai, miệng bị anh che kín.
Cô ô ô hai tiếng rồi nhận mệnh bị anh ôm về phòng.