Ánh mắt Khuất Mỹ Tuyết thoáng vẻ cô đơn: “Chuyện này tính sau, lần này mẹ về là vì công ty xảy ra chút chuyện phải về xử lý, có lẽ sẽ không ở lâu đâu.”
Quách Thanh Tú từng nghe Tăng Thanh Hải nói, Khuất Mỹ Tuyết có một công ty mỹ phẩm khá lớn, bà cũng được coi là người phụ nữ mạnh mẽ.
Vì vậy Quách Thanh Tú càng không dám kiêu căng trước mẹ chồng tương lai.
“Mẹ, hôm nay con đưa Thanh Tú về là vì đám cưới của chúng con...”
“Hai đứa á?” Khuất Mỹ Tuyết giật mình.
“Vâng ạ, chúng con dự định sẽ kết hôn vào tháng sau!” Tăng Thanh Hải khẳng định. Mấy năm nay anh đã tìm kiếm Thanh Tú khắp thế giới, ba mẹ ít nhiều gì cũng biết. Vì sao đến bây giờ mọi người mới phản ứng? Chuyện này hình như không bình thường.
Nụ cười trên mặt Khuất Mỹ Tuyết từ từ biến mất, vẻ mặt bà trở nên nghiêm nghị.
Tim Quách Thanh Tú đập thình thịch, cô nhận ra Khuất Mỹ Tuyết hình như không vui cho lắm.
“Mẹ, con và Thanh Tú yêu nhau thật lòng. Bố vẫn phản đối tụi con, hy vọng mẹ đừng theo bố, không thì con đúng là bị cho ra rìa rồi.” Tăng Thanh Hải đau khổ kêu.
Khuất Mỹ Tuyết lại mỉm cười, nụ cười này lộ rõ vẻ cưng chiều đối với con trai. Thực ra nhìn thế này thì hai mẹ con thật sự rất giống nhau, Khuất Mỹ Tuyết có đường nét thanh tú, mang vài phần cổ điển. Mà Tăng Thanh Hải lại thừa hưởng gen tốt của mẹ, da dẻ trắng trẻo, nét mặt dịu dàng. Nếu tóc anh mà để dài thì hoàn toàn có thể thay váy đóng giả mĩ nữ được rồi.
Ngay lúc Quách Thanh Tú nghĩ ngợi đâu đâu thì Khuất Mỹ Tuyết đột nhiên quay sang hỏi: “Ba cháu đồng ý rồi?”
Quách Thanh Tú phản ứng chậm một chút, cô nhìn Tăng Thanh Hải một cái rồi mới gật đầu: “Vâng ạ.”
Cứ cảm thấy là lạ, sao bác Khuất lại phải hỏi ba có đồng ý hay không nhỉ.
Nghe câu trả lời khẳng định của Quách Thanh Tú, Khuất Mỹ Tuyết mỉm cười: “Thanh Hải, con cũng lớn rồi, phải tự quyết định chuyện của mình. Mẹ không phản đối hai đứa, nhưng cũng không đồng ý lắm.”
“Vì sao ạ?” Tăng Thanh Hải rất thất vọng, anh cứ tưởng ba mẹ mình chắc chắn sẽ có một người đồng ý.
Quách Thanh Tú cũng cảm thấy mất mát, vành mắt cô đỏ lên. Khó khăn lắm mới tìm được người yêu mình, vì sao không ai chúc phúc cho bọn họ?
Lẽ nào là vì hoàn cảnh gia đình cô không tốt sao?
“Trước đây mẹ từng hứa với ba con, sẽ không can thiệp vào bất kì chuyện gì của con. Nếu mẹ đồng ý thì chẳng phải là trái ý ba con sao?” Khuất Mỹ Tuyết nghiêm túc nói. Thấy Quách Thanh Tú gần như sắp khóc đến nơi, bà bật cười: “Thanh Tú, đừng buồn. Bác cũng không phải muốn ngăn cản hai đứa. Trên đời này có thể gặp được người yêu mình không dễ dàng gì. Tuy ba con không đồng ý nhưng lần này mẹ không phản đối.”
Thấy mẹ trả lời vậy, Tăng Thanh Hải cũng có lòng tin, anh ôm Quách Thanh Tú vào lòng.
Ánh mắt Khuất Mỹ Tuyết lướt qua mặt Quách Thanh Tú, đầu óc lại đang suy nghĩ đâu đâu.
Bà trông thấy bóng dáng cô gái khác qua Quách Thanh Tú.
Bạch Lộ Vi, cô có biết năm xưa cô đã làm chuyện ngốc nghếch nhường nào không?
Ra khỏi khách sạn Shangri-La, tâm trạng Tăng Thanh Hải tốt hơn rất nhiều, thái độ của mẹ đã giúp anh an tâm hơn.
Vẻ mặt Quách Thanh Tú vẫn hơi u ám, cô còn đang nhớ lại lời của Khuất Mỹ Tuyết, tưởng tượng ra mối quan hệ giữa Khuất Mỹ Tuyết và ba mình.
Dựa vào trực giác của phụ nữ, cô thấy chuyện này quá bất thường.
Tăng Thanh Hải khởi động xe, thấy Quách Thanh Tú hơi buồn rầu thì duỗi tay nắm lấy tay cô: “Thanh Tú à, lại đang lo lắng gì vậy?”
Quách Thanh Tú cười: “Không có gì, chỉ là em thấy hơi lạ.”
Tăng Thanh Hải điều khiển vô-lăng đi vào đường lớn, đôi mắt dịu dàng thoáng vẻ mất mát: “Thanh Tú, chúng ta sắp kết hôn rồi. Anh cũng nói chuyện nhà anh cho em biết vậy! Thực ra ba mẹ anh không hợp nhau, hai người ở bên Mỹ đều là ai lo chuyện người nấy, mỗi người có cuộc sống riêng của mình. Về cơ bản mỗi lần đoàn tụ đều là vì anh, ví dụ như nên đăng kí cho anh học trường tiểu học nào, chọn ngành gì, hay là lúc anh bị bệnh...”
“Hai bác ly hôn rồi ạ?” Quách Thanh Tú hỏi nhỏ.
Tăng Thanh Hải lắc đầu cười khổ: “Em hỏi đúng trọng tâm rồi đấy, ba mẹ anh không ly hôn. Ba anh rất quan tâm đến mẹ anh, ông ấy cũng không bồ bịch gì. Trừ mẹ anh thì ông ấy chưa từng thích người phụ nữ nào khác.”
“Nhưng mà...” Quách Thanh Tú hỏi được một nửa thì không nói tiếp nữa, dù sao cũng là chuyện của phụ huynh, hỏi nhiều thì vô lễ quá.
Tăng Thanh Hải quay đầu nhìn Quách Thanh Tú rồi cười: “Em yên tâm, kết hôn rồi chúng ta tuyệt đối sẽ không giống ba mẹ, anh sẽ yêu chiều em cả đời!”
“Tít tít tít...” Điện thoại di động của Tăng Thanh Hải reo, anh đeo tai nghe, vừa lái xe vừa nghe điện thoại.
“Cái gì?”
Tăng Thanh Hải vừa nghe xong lập tức thắng xe lại, sau đó quay đầu xe, giọng lo lắng: “Bệnh viện nào?”
“Được, tôi đến ngay!” Tăng Thanh Hải tăng tốc.
Vẻ mặt anh tràn đầy lo lắng, Quách Thanh Tú cũng cảm thấy thấp thỏm bất an: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Vi Vi tự tử rồi!”
“Cái gì!!” Quách Thanh Tú sợ ngây người, cô không ngờ cô nàng kiêu ngạo không ai bằng kia lại không chịu nổi đả kích thất tình.
Tăng Thanh Hải vỗ trán, vô cùng ảo não: “Có lẽ hôm qua nói nặng lời quá, cô ta nghĩ quẩn nên mới uống thuốc ngủ tự tử.”
Quách Thanh Tú lại hốt hoảng, Tăng Thanh Hải lái xe như bay đến bệnh viện, sau đó dừng xe, vội vã vọt vào.
Quách Thanh Tú thấy hơi xót xa, xem ra anh Hải vẫn còn tình cảm đối với Lý Vi Vi, nếu không sẽ không sốt ruột đi thăm cô ta như thế.
Anh vẫn còn quan tâm Lý Vi Vi như vậy, nếu Lý Vi Vi cứ quấn lấy anh, bọn họ còn có thể thành hôn nữa không?
Một mình cô ngồi trong xe thật lâu, màn đêm từ từ buông xuống.
Hồi lâu, Quách Thanh Tú bước ra khỏi xe.
Tăng Thanh Hải đang lo lắng đi qua đi lại ở cửa phòng cấp cứu, Quách Thanh Tú đi tới hỏi: “Thế nào rồi?”
“Vẫn đang cấp cứu, xin lỗi đã để em lo lắng, hay là anh đưa em về nhà trước?”
Quách Thanh Tú mỉm cười lắc đầu: “Không cần đâu, em tự về cũng được...”
Lúc này cửa phòng cấp cứu mở, có bác sĩ đi ra hô: “Ai là Hải, bệnh nhân đang gọi, có ai tên Hải không?”
“Tôi, tôi!” Tăng Thanh Hải vội vã đi vào.
Cửa phòng cấp cứu hơi hé, giọng nói yếu ớt của Lý Vi Vi vang lên: “Anh Hải...”
Tăng Thanh Hải gấp gáp nhào qua nắm chặt tay Lý Vi Vi: “Vi Vi, anh đây!”
Nước mắt Quách Thanh Tú trào ra, cô vội vàng quay đi, chạy nhanh ra ngoài.
Lòng cô rất hoảng loạn, biết rõ Tăng Thanh Hải chỉ đang an ủi Lý Vi Vi thôi, nhưng cảm giác kia vẫn khiến cô khó chịu.
Quách Thanh Tú chạy ra khỏi bệnh viện, một mình đi trên đường, tương lai lại trở nên xa xôi quá đỗi.
Vì sao mỗi khi sắp chạm tay đến, hạnh phúc lại bay đi?
Ánh đèn đường sáng ngời, nhưng Quách Thanh Tú chỉ cảm thấy cô đơn lạnh lẽo.
Mấy lần cầm điện thoại lên nhưng chẳng biết có thể gọi cho ai, cuối cùng lại nhét vào túi.
Đột nhiên có một cặp đôi rơi vào tầm mắt cô.
Người con trai cao lớn mặc bộ vest vừa khít làm nổi bật thần thái anh tuấn hơn người, đường nét như chạm khắc lộ rõ khí phách. Bên cạnh anh ta là một cô bé nhỏ nhắn ngọt ngào, hai người đang chọn trang sức.
Quách Thanh Tú thấy rất rõ, cô bé kia chọn một chiếc nhẫn kim cương.
Cảnh tượng này quen thuộc biết bao, hắn cũng từng cưng chiều đưa một chiếc nhẫn kim cương đến trước mặt cô...
Tất cả đã là quá khứ.
Dù đúng hay sai, cũng hãy để cho nó trôi qua.
Quách Thanh Tú đang định quay đầu đi thì đột nhiên cô bé kia gọi lại: “Quách Thanh Tú...”
Quách Thanh Tú quay đầu, Dương Hà Khuê đã chạy đến trước mặt cô: “Có phải cô tên là Quách Thanh Tú không?”
Quách Thanh Tú không muốn nói nhiều với cô ta, chỉ gật đầu, Dương Hà Khuê hưng phấn hẳn lên: “Cô có cảm thấy chúng ta rất giống nhau không?”
Quách Thanh Tú hơi nhếch môi, xem ra cô gái này không hề thông minh như cô tưởng, quá nóng tính. Lẽ nào cô ta không biết cô là người tình cũ của Lâm Việt Thịnh sao?
“Anh Lâm! Anh mau đến đây, em lại gặp được người giống em này, cô ấy tên là Quách Thanh Tú!”
Quách Thanh Tú toát mồ hôi, cô không muốn chạm mặt Lâm Việt Thịnh chút nào, đành cười gượng: “Xin lỗi, tôi không quen cô, tôi đi trước!”
Dương Hà Khuê vô cùng nhiệt tình kéo tay cô lại: “Quách Thanh Tú, đừng đi mà. Tôi tên là Dương Hà Khuê, kia là anh Lâm, tôi nghĩ chắc hai người cũng quen nhau. Lần trước lúc tôi mang tài liệu...”
Quách Thanh Tú vô cùng khó xử, vừa ngước mắt lên lại đụng phải đôi mắt sâu thẳm kia, cô giật mình vội quay sang Dương Hà Khuê.
“Ừ, chúng ta từng gặp nhau. Vậy giờ tôi không quấy rầy hai người nữa, tôi đi trước.”
Dương Hà Khuê vội vàng dang tay ngăn cản: “Hì hì, xem ra chúng ta rất có duyên, không bằng cùng nhau đi ăn một bữa. Anh Lâm, anh không để ý chứ, dù sao ngày nào cũng chỉ có mình hai ta ăn cơm, em chán lắm rồi.”
Lâm Việt Thịnh không hề phủ nhận, cố ý nhìn sang hướng khác.
Quách Thanh Tú còn chưa đồng ý, Dương Hà Khuê đã kéo cô vào một nhà hàng Tây ở ngay cạnh.
Đúng là quá nhiệt tình rồi, kéo bạn gái cũ của bạn trai mình cùng đi ăn cơm, không biết cô nàng này khờ thật hay là không biết gì nữa.
Lâm Việt Thịnh rất bình tĩnh, hắn không phản đối cũng chẳng tán thành, trông như không chú ý đến Quách Thanh Tú cho lắm.
Chỉ là lúc gọi món, hắn cố ý gọi những món cô thích ăn, có điều sau khi phục vụ bưng đồ ăn lên thì Dương Hà Khuê lại là người vui vẻ nhất, vì đều là những món cô nàng thích, lúc này Quách Thanh Tú mới thoải mái.
Dương Hà Khuê nói rất nhiều, Quách Thanh Tú cũng đang đói bụng, cô giả vờ nghe cô nàng ba hoa chích chòe, nhưng thực ra là đang cố gắng nhét đầy bụng.
Lâm Việt Thịnh vô cùng im lặng, lúc này hắn như thể một người khác, hoàn toàn không giống con người mà cô quen.
“Thanh Tú, cô thấy ga giường nên dùng màu nhạt hay màu đậm?”
Mới quen biết chưa đến một tiếng đồng hồ, Dương Hà Khuê đã hoàn toàn coi Quách Thanh Tú là người nhà, xưng hô vô cùng thân mật.
“À! Chắc phải phối hợp với màu phòng!”