"Đáng ghét, lần sau không được bạo lực với em như vậy."
Lâm Việt Thịnh đột nhiên bị Quách Thanh Tú nhìn thấy, hắn cũng ngây người mất một lúc mới lấy lại tinh thần, mà lúc này Dương Hà Khuê đã xoay người chạy đi.
Lâm Việt Thịnh cũng không để ý Dương Hà Khuê, xoay người chạy về hướng Quách Thanh Tú.
"Thanh Tú..."
"Không được nhúc nhích, đứng đó, anh đừng qua đây..."
Quách Thanh Tú hét lên chói tai, một khắc đó cô cảm thấy thật sự bất lực.
Cô thật không ngờ rằng, Lâm Việt Thịnh cùng cô đến tham gia hôn lễ, lại vụng trộm với Dương Hà Khuê ngay dưới mí mắt cô, tên đàn ông và ả đàn bà này, rốt cuộc có để cô vào mắt không?
"Thanh Tú, em bình tĩnh một chút, nghe anh giải thích có được không?"
Lâm Việt Thịnh vô cùng gấp gáp, hắn nâng tay chầm chậm tiến đến gần Quách Thanh Tú, từng chút từng chút phân tán lực chú ý của cô.
"Đồ khốn, Lâm Việt Thịnh, anh có biết anh là đồ khốn khiếp không, đừng có tới đây!"
Mặt Quách Thanh Tú đầy nước mắt, nếu không phải cô tận mắt nhìn thấy, có chết cô cũng không tin Lâm Việt Thịnh vẫn duy trì mối quan hệ này cùng Dương Hà Khuê.
Vào lúc nhìn thấy Lâm Việt Thịnh cùng Dương Hà Khuê trên xe, cô cảm thấy trời đất sụp đổ.
Là cô quá khờ rồi sao? Lại đi tin tưởng những lời ngon ngọt của Lâm Việt Thịnh.
Đàn ông có tiền, vĩnh viễn không chỉ có một người phụ nữ.
Thừa dịp Quách Thanh Tú đang xuất thần, Lâm Việt Thịnh nhanh chóng chạy lại, giang tay ôm Quách Thanh Tú vào lòng.
"Nghe anh giải thích được không?" Lâm Việt Thịnh nói năng lộn xộn, cúi đầu hôn lên trán cô.
Quách Thanh Tú đột nhiên nâng tay, tát mạnh lên mặt Lâm Việt Thịnh.
Hắn không tránh né, cũng không từ chối, chỉ kinh ngạc nhìn cô.
Lúc này người đi ngang qua đều nhìn về phía này.
Nhìn thấy Lâm Việt Thịnh bị Quách Thanh Tú đánh, có kẻ bắt đầu lớn tiếng bàn tán.
Quách Thanh Tú đẩy Lâm Việt Thịnh ra, "Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu đó ôm tôi!", nói xong cô xoay người vội vàng rời đi.
Thật đau lòng, thật giận!
Quách Thanh Tú hoàn toàn không thể không chế được loại tâm tình mất mát này.
Hôm nay là hôn lễ của anh Hải, mà cô lại tận mắt chứng kiến người đàn ông của mình thân thiết với người phụ nữ khác.
Anh Hải nói không sai, Lâm Việt Thịnh không tin tưởng được.
Trong đầu cô vẫn luôn xuất hiện gương mặt tươi cười đắc ý của Dương Hà Khuê.
"Quách Thanh Tú, tôi sẽ không thua cô đâu, Lâm Việt Thịnh là của tôi..."
Quách Thanh Tú mờ mịt đi trên đường lớn, xe cộ bên đường như nước chảy, thế giới rộng lớn như vậy thế nhưng cô lại không tìm thấy được nơi thuộc về mình.
Cũng không biết đã đi bao lâu, rốt cuộc cô mệt mỏi ngồi trên ghế ở công viên.
Đối diện cô là một đôi tình nhân trẻ đang ôm lấy nhau tâm tình, chàng trai thỉnh thoảng nói gì đó làm cô gái cười đến vui vẻ, mặt trời ấm áp chiếu vào bọn họ, thật hiếm khi gặp được cảnh tượng ấm áp an bình như thế.
Quách Thanh Tú chớp chớp mắt, vô cùng hâm mộ nhìn bọn họ.
Trong lòng cô, cuộc sống đáng hâm mộ nhất chính là an ổn đạm bạc giống như bọn họ.
Cô không cần gì nhiều, chỉ mong an ổn mà thôi.
Thế nhưng cô hết lần này tới lần khác chọn lựa cổng nhà giàu, có lẽ lúc mới yêu đương với Lâm Việt Thịnh, hai người cũng đã từng thân mật như vậy.
Theo thời gian chậm rãi trôi đi, chắc hắn đã chán ghét cảnh như vậy rồi.
Cuộc sống cậu chủ đã quen phong lưu xa hoa, thoáng cái bắt hắn làm một người ba chung tình, đối với hắn mà nói có lẽ là chuyện không thực tế.
Ánh mặt trời ấm áp rọi xuống người Quách Thanh Tú, cô nhắm hai mắt lại, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Trong lòng vẫn đau như cũ.
Có đôi tay chậm rãi vươn đến cô, ôm cô vào lồng ngực ấm áp.
Quách Thanh Tú không mở mắt cũng cảm giác được hơi thở ấm áp trên người hắn.
Vươn tay muốn đẩy ra, hắn ôm cô chặt hơn.
Hắn có chút lo lắng hôn trán cô, "Em đừng làm ầm ĩ nữa, lẽ nào muốn làm trò cười cho nhiều người hơn sao?"
Âm thanh của Lâm Việt Thịnh vừa trầm thấp lại bá đạo, mang theo sự uy hiếp chân thật khiến Quách Thanh Tú không thể nhúc nhích.
Quách Thanh Tú mặc cho hắn ôm, cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhắm mắt lại, nước mắt cố nhịn xuống lại không ngừng chảy ra.
Người khác nói không sai, ánh mắt chính là cửa sổ tâm hồn, lúc đau lòng nước mắt sẽ không thể ngừng được mà chảy xuống.
Lâm Việt Thịnh cúi đầu hôn hàng mi ngập nước, rồi lại chậm rãi hôn lên khóe mắt của cô
Tất cả nước mắt của cô đều mang theo tâm tình đau lòng.
"Được rồi, đừng khóc nữa, chúng ta về nhà thôi!"
Cuối cùng Lâm Việt Thịnh vẫn không dỗ dành Quách Thanh Tú, chỉ mở vòng tay, ôm lấy Quách Thanh Tú xoay người đi về phía xe.
Quách Thanh Tú tựa như con mèo lười, dựa vào ngực hắn không nhúc nhích.
Cửa xe nặng nề đóng lại, Lâm Việt Thịnh khởi động xe, Quách Thanh Tú ngồi ở ghế phó lái, tâm tình tồi tệ một chữ cũng không mở miệng nói.
Sau khi về đến nhà, Lâm Việt Thịnh ôm cô xuống xe, lại từng bước ôm đến phòng ngủ, đặt cô lên giường.
Mặt Lâm Việt Thịnh đầy u ám, hắn không giải thích, cũng không nói chuyện.
Cứ như vậy nhìn Quách Thanh Tú thật lâu mới thản nhiên nói: "Yêu anh thì nên tin tưởng anh!"
Trên gương mặt tuấn tú của hắn còn lưu lại năm dấu tay đỏ tươi, là kiệt tác của Quách Thanh Tú.
"Lâm Việt Thịnh anh biết cái gì gọi là yêu không?"
Quách Thanh Tú quật cường ngẩng gương nhỏ nhắn lên giận dữ hỏi.
Lâm Việt Thịnh lạnh lùng nhìn cô, "Anh không hiểu, nhưng anh hi vọng em có thể hiểu."
Lâm Việt Thịnh nói xong rồi xoay người chuẩn bị rời khỏi, Quách Thanh Tú giận dữ hét lên với hắn, "Khốn khiếp, anh cũng không giải thích cho tôi rốt cuộc anh cùng Dương Hà Khuê đã có chuyện gì?"
Lâm Việt Thịnh cũng không quay đầu lại, ngẩng đầu lên, âm thanh trầm thấp như trước
"Yêu anh thì nên tin tưởng anh."
Đúng vậy, có giải thích thêm nữa cũng chẳng khác gì nhau. Hôm nay là Dương Hà Khuê, ngày mai có thể là người phụ nữ khác, chỉ cần hắn ra ngoài công tác, bên cạnh khó tránh khỏi một đám phụ nữ đủ loại hình vây quanh.
Nếu mỗi người hắn đều phải giải thích thì làm gì còn sức lực để làm chuyện khác.
Càng quan trọng là bệnh của Quách Thanh Tú tựa như một quả sắt nặng nề đặt trên ngực khiến hắn không thể thở nổi.
Hắn không có sức lực tranh luận thêm điều gì cùng Quách Thanh Tú.
Càng quan trọng hơn là hắn cũng không có thời gian đi tranh luận với cô, hắn còn nhiều chuyện cần phải làm.
Quách Thanh Tú trơ mắt nhìn hắn rời khỏi, cô cảm thấy trái tim bỗng trống rỗng.
Thật đau lòng!
"Cô Quách, ăn cơm trưa thôi!"
Dì Trần từ ngoài bước vào nhìn thấy Quách Thanh Tú hai mắt đẫm nước mơ hồ, bà có hơi ngạc nhiên.
Vội vàng tiến lên ân cần hỏi han.
"Cô Quách, cô không thoải mái ở đâu sao?"
Vừa rồi Lâm Việt Thịnh không nói gì mà rời đi khiến cô cảm thấy giữa hai người vẫn có ngăn trở.
Quách Thanh Tú lắc lắc đầu, điều chỉnh lại giọng, đứng dậy dùng âm thanh khàn khàn nói, "Dì Trần, tôi không muốn ăn, dì ra ngoài trước đi."
Giọng nói có chút lạnh lùng, nhưng dì Trần cũng không để ý.
"Cô Quách, nếu cô thấy tâm trạng không tốt, tôi dẫn cô ra ngoài đi dạo được không? Nhưng mà cơm nhất định phải ăn, nếu không ăn sẽ không tốt cho đứa nhỏ đâu. Hiện tại cô Quách không chỉ có một mình, mà là hai người, cô buồn phiền không ăn cơm, vậy đứa nhỏ đói thì sao?"
Giọng nói dì Trần ôn hòa, không nhanh không chậm khuyên bảo, Quách Thanh Tú ngây người thật lâu, cuối cùng xuống lầu với bà.
Đồ ăn trên bàn cơm thật phong phú, nhưng chỉ có một mình Quách Thanh Tú ăn, vị trí bên cạnh cô đáng lẽ là của Lâm Việt Thịnh lại trống không.
Tựa như trái tim của Quách Thanh Tú, nơi nào cũng là một mảnh trống rỗng.
"Tới đây, ăn canh gà nhiều một chút..."
Dì Trần múc một chén canh gà nhỏ đầy trứng đưa tới trước mặt Quách Thanh Tú.
"Ha ha, đây là món hồi sáng trước khi cậu ba rời khỏi nhà bảo dì đi chưng."
Trong lòng Quách Thanh Tú tốt lên một chút, hắn vẫn nhớ cô sao?
Quách Thanh Tú cầm chén có chút ngẩn người, hiện tại hắn đang ở đâu? Cùng người phụ nữ nào thân thiết một chỗ?
Càng nghĩ đến những việc đó lại càng khổ sở.
Tâm tình Quách Thanh Tú không tốt, tự nhiên cũng không muốn ăn gì, bưng chén hồi lâu lại chẳng ăn vào miệng.
Dù sao cũng phải liều mạng ăn, sau đó chậm rãi nhai nuốt, chỉ vì đứa nhỏ, tất cả đều chỉ vì đứa nhỏ.
Không có tình yêu, mối quan hệ duy nhất giữa hai người chỉ là đứa nhỏ.
Quách Thanh Tú ăn rồi lại ăn, nước mắt lại rơi, xen lẫn trong cơm, vừa mặn vừa đắng.
Dì Trần cũng nhìn ra Quách Thanh Tú không vui, bà giúp cô đứng dậy.
"Cô Quách, tôi dẫn cô ra công viên thay đổi không khí một chút nhé!"
"Dạ được!", Quách Thanh Tú không từ chối, cô không có lí do gì giận dữ với dì Trần.
Bên ngoài trời xanh mây trắng, sắc trời sáng sủa, gió mát thổi nhẹ, trong công viên đầy các loại hoa khoe sắc xinh đẹp.
"Cô Quách, nếu cô có chuyện gì không vui, có thể nói với tôi, tuy rằng chưa chắc tôi có thể giúp, nhưng mà tốt hơn việc một mình buồn bã trong lòng."
Quách Thanh Tú thở dài một hơi, thành thật nhìn dì Trần.
"Tôi muốn rời khỏi đây...."
"A!" Dì Trần bị dọa, hai tay nắm chặt Quách Thanh Tú, tựa như sợ cô nói xong thì bỏ đi mất, "Cô Quách, cô đừng đùa gì vậy, hiện giờ cô mang thai đứa nhỏ, cô muốn đi đâu?"
Quách Thanh Tú vô cùng khổ sở, "Đi đến nơi anh ta không thể tìm được tôi, một mình lặng lẽ sống."
Dì Trần sợ đến mức luốn cuống tay chân, "Cô Quách, cô đừng dọa tôi! Cô với cậu ba rốt cuộc là có chuyện gì?"
Quách Thanh Tú vô lực lắc đâu, "Là do con không thích hợp với cuộc sống nhà giàu, lúc trước muốn ở bên Lâm Việt Thịnh chính là ý nghĩ ngông cuồng, hiện giờ nhận ra được mình sai lầm rồi, con không thích hợp với nơi giàu có."
Sự nhu mì bất lực của Quách Thanh Tú khiến dì Trần cũng rất đau lòng, "Cô nhỏ khờ, sao cô lại nói như vậy, cô xem cậu ba chiều cô lên tới trời, sao còn không thỏa mãn? Nhà giàu thì làm sao? Nhà giàu cũng là người! Cô Quách, hiện tại cô đang mang thai nên mới miên man suy nghĩ, kì thật sự việc cũng không nghiêm trọng như cô tưởng tượng đâu."
"Không phải...." Quách Thanh Tú cúi đầu suy nghĩ thật lâu, cắn môi dưới cô lấy dũng khí nói với dì Trần.
"Con nhìn thấy Lâm Việt Thịnh và Dương Hà Khuê ở cùng một chỗ dì Trần à, con thật sự sợ hãi, con không thích như vậy..."
Hốc mắt Quách Thanh Tú đầy nước, cô kéo vạt áo, bất lực nhìn dì Trần.
"Việc này..." nhất thời dì Trần cũng ngây dại, bà tìm không được lời nào để an ủi Quách Thanh Tú.