Mục lục
Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quách Thanh Tú cảm thấy cô đứng chỗ này rất xấu hổ, muốn viện cớ tránh đi.

Tăng Thanh Hải đẩy Lý Vi Vi ra, vội vàng vươn tay kéo Quách Thanh Tú lại, dịu dàng ôm vai Quách Thanh Tú, ôm cô vào trong ngực mình, rất tự nhiên đứng cùng Quách Thanh Tú đối diện với Lý Vi Vi.

Biến cố xảy ra trong chớp mắt này khiến Lý Vi Vi bị đả kích vô cùng, cô ta bỗng nhiên cảm thấy khủng hoảng, lúc này sợ rằng trái tim anh Hải sẽ không bao giờ trở lại nữa.

"Thanh Tú, đừng đi, em đứng ở đây, chúng ta nói rõ ràng."

Ánh mắt dịu dàng nhìn cô một cái, sau đó lại nhìn Lý Vi Vi.

"Vi Vi, tôi không thể ngờ được hóa ra lại dùng thủ đoạn để đối phó Thanh Tú. Cô biết rõ Thanh Tú quan trọng với tôi đến thế nào mà xém chút nữa cô đã hại chết cô ấy. Người phụ nữ lòng dạ thâm sâu, tâm kế độc địa như vậy, Tăng Thanh Hải tôi thật sự không dám cưới về."

Lời nói lạnh như băng vô cùng thâm trầm cự tuyệt cô ta.

"Anh Hải, anh thật sự phải tuyệt tình như vậy sao?" Ánh mắt Lý Vi Vi buồn bã, nước mắt rơi xuống như sợi dây chuyền trân châu bị đứt.

Cô ta cố gắng muốn khống chế chính bản thân mình, nhưng bi thống và tuyệt vọng vẫn đánh tới như thủy triều, dần bao phủ lấy cô ta.

Sở dĩ cô ta làm như vậy với Quách Thanh Tú là vì sợ Quách Thanh Tú sẽ cướp đi người đàn ông của mình.

Nhưng loại để ý như thế lại chỉ đổi lấy sự khinh bỉ vô tận của Tăng Thanh Hải.

"Ừ, Vi Vi, tôi tin có rất nhiều người đàn ông tốt hơn tôi..." Tăng Thanh Hải khẽ nói.

"Nhưng em chỉ yêu anh, em chỉ yêu anh..." Lý Vi Vi lặp lại nhiều lầnnhư bị thần kinh.

Mặc dù đã biết rất rõ không thể thay đổi được điều gì, nhưng cô ta vẫn nói ra tiếng lòng của mình như cũ.

"Thật xin lỗi, Vi Vi, tôi và Thanh Tú đã quyết định tháng sau kết hôn!"

"Các người... các người nhanh như vậy đã..."

Cả người Lý Vi Vi như bị sét đánh, ánh sáng hi vọng cuối cùng trong lòng đã dập tắt.

Nhìn Lý Vi Vi thất thểu rời đi, trong lòng Quách Thanh Tú cảm thấy vô cùng tội lỗi. Cô cảm thấy dường như mình đã đoạt mất đồ của người khác.

"Anh Hải, đều do em không tốt, vì em chia cắt mới khiến hai người phải chia tay..."

Quách Thanh Tú ôn nhu nói, Tăng Thanh Hải vội vàng che cái miệng nhỏ nhắn của cô lại: "Thanh Tú, em tuyệt đối đừng nên suy nghĩ như vậy! Anh và cô ta không hợp nhau, người anh yêu nhất là Thanh Tú..."

Quách Thanh Tú ngước gương mặt nhỏ lên, trên hàng mi còn đong đầy nước mắt nhưng vẫn vui vẻ bật cười.

"Anh Hải, em rất hạnh phúc!"

Ở trong căn phòng lãng mạn cả ngày, Quách Thanh Tú nhìn về phía biển rộng đằng xa, trời chiều chậm rãi chìm xuống, tất cả tuyệt vời mà ấm áp, gió dẫn theo hương hoa từ từ thổi tới, khiến tâm trạng tích tụ của cô dần trở nên tươi sáng hơn.

Tăng Thanh Hải bưng hai cốc nước chanh tới đặt trên tay Quách Thanh Tú.

"Đây, uống chút nước chanh đi, có thể giải trừ cảm giác khát..."

Tăng Thanh Hải dịu dàng chăm sóc khiến Quách Thanh Tú rất cảm động: "Anh Hải, may mà có anh, nếu không em thật sự không biết nên làm gì bây giờ!"

"Thanh Tú, em sắp trở thành vợ của anh rồi, đây cũng là chuyện anh nên làm."

Tăng Thanh Hải ôm lấy bờ vai Quách Thanh Tú, hai người cùng thường thức cảnh sắc mặt trời lặn xinh đẹp. Tăng Thanh Hải dịu dàng xoa mái tóc dài mượt mà của cô, nhỏ giọng nỉ non: "Chúng ta phải cùng nhau sống đến già, mỗi ngày cùng nhìn cảnh mặt trời lặn..."

Quách Thanh Tú nghiêng đầu, dụi cái đầu nhỏ vào trong lòng Tăng Thanh Hải, má lúm đồng tiền chứa chan hạnh phúc.

Có thể sống cùng Tăng Thanh Hải đến già nhất định là chuyện tốt đẹp nhất cuộc đời.

Sắc trời dần tối, Tăng Thanh Hải đích thân xuống bếp làm bữa tối cho Quách Thanh Tú.

Ngọn đèn ấm áp dần sáng lên trong căn phòng lãng mạn, trong màn đêm, căn phòng nhỏ hạnh phúc như chuyện cổ tích.

Từ rất xa một chiếc Roll Roys màu đen ẩn trong bóng đêm, đèn trong xe tắt, chỉ có một tia sáng soi rõ trên gương mặt Lâm Việt Thịnh.

"Cậu chủ, có muốn xông vào cứu cô Quách ra không?"

Ngồi trong này đã hơn nửa ngày, Lê Hùng Việt không kiềm chế được nhìn ánh mắt âm lãnh của Lâm Việt Thịnh, chính bản thân anh ta cũng không nhìn nổi nữa.

Cô Quách này cũng thật là, cậu chủthật lòngnhư thế, vậy mà cô lại không hề có cảm giác gì.

Lâm Việt Thịnh lạnh lùng khiển trách một câu: "Lắm miệng!"

Lê Hùng Việt không lên tiếng, Lâm Việt Thịnh lấy điện thoại ra, một giọng nói âm trầm vang lên.

"Cậu chủ Lâm, có chuyện gì vậy?"

"Tôi không muốn nhìn thấy Quách Thanh Tú và Tăng Thanh Hải qua đêm với nhau..."

"Cậu chủ Lâm yên tâm, bọn họ muốn không ở bên nhau lâu nữa đâu."

"Chắc chắn?"

"Tôi hoàn toàn chắc chắn, con gái của mình tôi còn không biết hay sao?"

Lâm Việt Thịnh cười nhạt: "Ông vốn chẳng đủ tư cách là một người cha, nhưng điều này cũng không liên quan tới tôi, tôi chỉ muốn nhìn thấy kết quả tôi mong muốn mà thôi."

Lâm Việt Thịnh dập điện thoại, rất lâu sau mới khẽ nói với Lê Hùng Việt: "Trở về đi!"

Trong căn phòng lãng mạn, Tăng Thanh Hải mặc tạp dề, vội vàng thái rau trong phòng bếp, rửa xương sườn. Người đàn ông cẩm y ngọc thực kia vậy mà chịu rửa rau nấu canh chỉ vì người con gái mình yêu thương.

Quách Thanh Tú nhàn rỗi, chạy tới chạy lui sau lưng anh, muốn giúp đỡ gì đó, lại bị Tăng Thanh Hải đẩy ra.

"Trong bếp nhiều khói dầu, không thích hợp cho con gái ở lâu, ở lâu không tốt cho da, anh cũng không hi vọng vợ sắp cưới của anh nhiễm một chút bụi nào..." Ánh mắt dịu dàng, lời nói chiều chuộng, khiến Quách Thanh Tú rất cảm động.

Cô bỗng nhiên nghĩ tới một ánh mắt lạnh lùng khác, đáy lòng âm thầm cảm thấy may mắn đã gặp được người đàn ông tốt như anh Hải, cô nhất định phải yêu thương anh, tuyệt đối không được cô phụ anh.

Sườn xào chua ngọt nóng hôi hổi được bưng lên, còn có một phần súp gà nấu ngô, thịt om tôm lớn.

Trong căn phòng ăn nho nhỏ ngập tràn hương thơm của thức ăn, Quách Thanh Tú mút lấy ngón tay, giơ ngón cái lên.

"Không ngờ trù nghệ của anh Hải lại tinh tế như vậy."

"Ha ha, mau đến ăn đi, đợi sau này kết hôn rồi, ngày ngày anh sễ làm cho Thanh Tú ăn."

Đường đường là một tổng giám đốc của một công ty lớn, vậy mà lại đích thân xuống bếp nấu cơm, điều này thật sự là tài lớn làm việc nhỏ, Quách Thanh Tú cảm động đến không kiềm chế được.

Khi đang chuẩn bị ăn cơm, điện thoại của Quách Thanh Tú vang lên, cô lấy máy ra, thấy là số điện thoại của ba, lại buông di động xuống.

Tăng Thanh Hải đặt bát đã xới cơm xuống trước mặt Quách Thanh Tú, điện thoại vẫn còn reo vang, anh nghi ngờ hỏi: "Là điện thoại của chú Quách sao?"

Quách Thanh Tú khẽ gật đầu, "Đúng vậy, chúng ta ăn cơm đi, mặc kệ ông ấy."

"Lỡ có gì không hay thì sao?" Tăng Thanh Hải có chút bận tâm.

"Không sao đâu, anh Hải, anh nấu đồ ăn thơm quá, chúng ta bắt đầu ăn cơm đi!"

"Được!" Tăng Thanh Hải cầm đũa lên gắp một miếng sườn xào chua ngọt, gắp vào trong chén Quách Thanh Tú: "Ăn nhiều một chút!"

Điện thoại vẫn luôn vang lên, chén cơm của Quách Thanh Tú ăn chưa quá nửa, điện thoại vẫn reo không ngừng như muốn nói phải vang đến khi nghe máy mới thôi.

Tăng Thanh Hải ngừng đũa trong tay: "Thanh Tú, nghe đi!"

"Có lẽ ba của em có chuyện gì đó rất khẩn cấp!"

Quách Thanh Tú đặt chén cơm xuống, nhìn điện thoại, cố chấp lắc đầu: "Không nghe!"

Tăng Thanh Hải mỉm cười thở dài, vươn tay nghe điện thoại giúp cô, Quách Thanh Tú vươn tay ngăn cản, nhưng không ngăn được.

"Chú Quách, con là Thanh Hải, xin hỏi có chuyện gì không?"

Tăng Thanh Hải lễ phép ân cần hỏi thăm.

Quách Hoàng Tùng trầm mặt một hồi: "Thanh Tú ở chỗ con?"

"Đúng vậy ạ, chúng con mới chơi ở bên ngoài, không nghe thấy tiếng điện thoại vang lên..." Tăng Thanh Hải cố ý tìm lối thoát cho Quách Hoàng Tùng, nếu để ông biết được Quách Thanh Tú cố ý không nghe điện thoại, giữa hai cha con chắc chắn sẽ có mâu thuẫn.

"Ừ, để con bé nghe điện thoại đi!"

Tăng Thanh Hải liếc mắt nhìn Quách Thanh Tú, cô lắc đầu, sau đó đi ra khỏi nhà ăn.

"Chú Quách, Thanh Tú đang tắm, chú có chuyện gì nói với con, con sẽ chuyển lời..."

Giọng điệu Quách Hoàng Tùng đã lập tức trở nên sắc bén, "Không cần tìm con bé nữa, các người còn chưa kết hôn, Thanh Tú cũng không phải đứa con gái tùy tiện. Trước mười giờ cậu phải đưa con bé về nhà."

"Được, chú Quách!" Tăng Thanh Hải cung kính đáp, trong lòng dâng trào niềm vui vẻ, từ lời của Quách Hoàng Tùng mà đoán thì dường như ông đã đồng ý hôn sự của anh với Thanh Tú rồi.

Bên ngoài, Quách Thanh Tú đang ở trên sân thượng, ngẩn ngơ nhìn bóng đêm, Tăng Thanh Hải cầm một chiếc áo hơi dày choàng lên sau lưng cô.

"Thanh Tú, khi nãy chú Quách gọi điện thoại tới nói bảo anh đưa em về!"

Giọng nói của Tăng Thanh Hải dịu dàng, quan tâm, Quách Thanh Tú không kháng cự, cô biết ý của ba, cô cũng không có ý định ở chung một phòng với Tăng Thanh Hải.

Tăng Thanh Hải cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Quách Thanh Tú.

"Đừng tức giận với chú Quách, ông ấy chỉ vì lo lắng cho em thôi."

Lúc này Quách Thanh Tú mới khẽ mỉm cười, "Cảm ơn anh, anh Hải!"

Đêm đó, Tăng Thanh Hải đưa Quách Thanh Tú về nhà, chưa nán lại nhà họ Quách lâu thì đã bị Quách Hoàng Tùng không khách khí hạ lệnh trục khách. Quách Thanh Tú không nói gì, đi thẳng vào phòng ngủ của mình, đang chuẩn bị đóng cửa thì Quách Hoàng Tùng vươn tay ngăn lại.

"Thanh Tú, con bất mãn gì với ba thì nói thẳng ra!"

Quách Thanh Tú mờ mịt nhìn thoáng qua phòng khách: "Vậy ư, con sao dám bất mãn với ba, là ba bất mãn với con thôi."

"Thanh Tú!" Ngữ điệu của Quách Hoàng Tùng âm trầm, trong mắt xuất hiện tia đau lòng: "Thanh Tú, mẹ của con qua đời, hiện giờ đối với ba mà nói con mới là quan trọng nhất."

"Vậy sao? Vậy con muốn biết lý do năm đó ba ruồng bỏ mẹ con con vì lý do gì?" Quách Thanh Tú quật cường nhìn ánh mắt ba mình.

Quách Hoàng Tùng ngẩn ngơ: "Không phải ba đã nói với con rồi sao, ba có nỗi khổ bất đắc dĩ..."

"Nỗi khổ tâm? Thử hỏi một người đàn ông có nỗi khổ tâm gì đến mức ném vợ và con của mình đi? Hay là còn có một người phụ nữ khác quan trọng hơn?"

Sắc mặt Quách Hoàng Tùng bỗng nhiên sầm xuống: "Thanh Tú, con nói bậy bạ cái gì vậy?"

"Con không nói bậy bạ, trong lòng ba tự biết, dù sao mẹ cũng đã chết rồi, ba tìm người phụ nữ khác để yêu thương con sẽ không ý kiến. Con cũng không có hứng muốn biết ba qua lại với người nào, con chỉ quan tâm một điều chính là con yêu Tăng Thanh Hải, con muốn gả cho anh ấy, dù ba có đồng ý hay không."

Quách Thanh Tú nói dứt lời liền đóng mạnh cửa phòng lại, cả người dựa vào sau cánh cửa, mặc cho nước mắt rơi xuống.

Quách Hoàng Tùng nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đóng chặt, lặng lẽ lâm vào trầm tư.

Ông thật không ngờ quan hệ giữa hai cha con lại căng thẳng đến mức này.

Sáng ngày thứ hai, sau khi Quách Thanh Tú rời giường, Quách Hoàng Tùng đã làm xong bữa sáng, ngồi đợi cô trong phòng khách.

"Thanh Tú, ba đã suy tính cả buổi tối, nếu con thật sự yêu Tăng Thanh Hải, vậy ba tôn trọng lựa chọn của con..." Quách Thanh Tú sợ ngây người, nửa ngày không phản ứng lại.

Ba đã đồng ý hôn sự của cô với Tăng Thanh Hải, điều này có tính là niềm vui lớn bất ngờ không?

"Ba... thật sự đồng ý?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK