Thật sự là một đôi trời đất tạo nên.
Lâm Việt Thịnh tràn đầy khí chất của đàn ông, kiệt ngạo khó thuần.
Quách Thanh Tú ngây thơ dịu dàng, mảnh mai tao nhã, dáng người nhỏ xinh, chiếm hết ưu điểm của phụ nữ.
Một cứng một mềm, đứng bên nhau làm nổi bật lẫn nhau, quả thực là sự kết hợp hoàn hảo.
“Xin chào cậu Lâm! Anh lại đổi bạn gái rồi à?” Công tử nhà thị trưởng thành phố S trêu ghẹo.
Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Việt Thịnh lập tức trở nên lạnh như băng, phang thẳng một đấm: “Cút đi, đừng nói đùa. Ông đây dẫn phụ nữ tới tham dự yến tiệc khi nào hả?!”
Công tử nhà thị trưởng biết cô gái này rất quan trọng đối với Lâm Việt Thịnh, nhanh chóng giấu nụ cười trên mặt: “He he, người đẹp đừng để ý, tôi nói đùa thôi.”
Quách Thanh Tú chỉ cười lễ phép. Lần đầu tiên cô tham dự bữa tiệc như thế này, cảm thấy rất căng thẳng. Thỉnh thoảng lại có đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt khác, cô phải né tránh hết. Nếu không phải có Lâm Việt Thịnh bên cạnh thì e rằng cô phải tìm cái lỗ mà chui xuống mất.
Trên hội trường, thỉnh thoảng có người bưng champage rượu vang đỏ đi tới đi lui.
Một đám người áo mũ chỉnh tề, cử chỉ thỏa đáng. Cũng có rất nhiều gương mặt quen thuộc, đều từng thấy trên TV. Có thể là quan chức cấp cao, cũng có thể là chủ tịch tập đoàn nào đó hoặc là hội con nhà giàu.
Mọi người đều rất kính trọng Lâm Việt Thịnh. Đây có thể xem như là lần đầu tiên Quách Thanh Tú tham dự vào giới xã giao của Lâm Việt Thịnh.
Cô không biết tại sao Lâm Việt Thịnh lại dẫn cô đến đây.
Cô chỉ thấy vàng son lộng lẫy ngợp mắt, ánh đèn chiếu sáng khắp nơi, hình như váy hơi chật khiến cô hít thở khó khăn, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đỏ bừng.
Trong góc yến tiệc, một bóng người nhã nhặn đang đứng. Một tay anh bưng rượu vang đỏ, tay còn lại đặt trong túi áo suit. Con ngươi màu nâu dịu dàng vẫn nhìn chằm chằm vào Quách Thanh Tú.
Từ khoảnh khắc cô bước vào cửa, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị cô thu hút.
Cô nhỏ nhắn ngọt ngào như thế, giống một đóa hoa quỳnh được nuông chiều, lẳng lặng nở rộ trong đêm tối, mùi hoa thu hút mọi người bất giác muốn đến gần cô.
Tim anh đập rất nhanh. Đó là cô gái mà anh vẫn chờ đợi từ khi còn nhỏ.
Khi anh nhìn thấy người đàn ông bên cạnh cô, lòng anh như bị dao đâm vào thật sâu, dùng sức quấy, khiến anh đau đớn nhường nào!
Anh bỗng ngừng thở, bàn tay bất giác dùng sức, “choang” một tiếng, ly rượu vang đỏ trong tay lại bị anh bóp vỡ toang.
Lý Vi Vi đứng bên cạnh anh thấy thế sợ ngây người, luống cuống thanh lý mảnh vỡ trong tay giúp anh, ánh mắt ứa lệ.
“Anh Hải, anh làm sao vậy?”
“Chảy nhiều máu quá, em gọi bác sĩ nhé…”
Tăng Thanh Hải ngơ ngác không nghe thấy, ánh mắt anh vẫn hờ hững nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ nhắn ở đằng trước.
Cô cười ngọt ngào như hoa, lúm đồng tiền nho nhỏ chứa đầy hạnh phúc. Tay Lâm Việt Thịnh vòng lấy eo cô một cách bá đạo. Thỉnh thoảng cô lại ngẩng đầu lên, nhận lấy nụ hôn của hắn.
Sắc mặt Tăng Thanh Hải trở nên xám ngoét.
Đôi khi tưởng tượng là một chuyện, nhưng thực sự đối mặt với nó, trái tim vẫn đau như bị dao cùn cứa vậy.
Lý Vi Vi nhìn theo ánh mắt của anh, anh đang nhìn chằm chằm vào người nào đó.
Là Quách Thanh Tú, con hồ ly tinh lẳng lơ đó, cười như gái điếm. Trong lòng có người khác mà vẫn dụ dỗ chồng người ta…
Lửa giận trong lòng Lý Vi Vi lập tức bốc cháy hừng hực.
“Anh Hải, em đi tìm bác sĩ một lát!”
Cô ta lùi lại mấy bước, nhanh chóng lẻn vào trong đám đông.
Lâm Việt Thịnh dẫn Quách Thanh Tú đi một vòng, quá nhiều gương mặt xa lạ khiến đầu óc cô choáng váng.
“Cậu Lâm, cô Huỳnh Minh San đang chờ anh ở phòng ngoài!”
“Ừ, biết rồi, để cô ấy chờ đi.”
Bồi bàn bước lên truyền lời. Lâm Việt Thịnh đưa Quách Thanh Tú đến trước một chiếc ghế sofa, tâm trạng của hắn rất tốt, cúi đầu hôn Quách Thanh Tú một cái: “Bé cưng, em ngồi ở đây đi nhé. Lát nữa tôi có một tin quan trọng sắp tuyên bố, em phải ở trên khán đài đấy nhé!”
Quách Thanh Tú mỉm cười gật đầu. Hội trường này có ít nhất là hơn ngàn người, đúng là sân khấu đằng trước mới là bắt mắt nhất. Lúc này trên sân khấu chỉ có một nghệ sĩ dương cầm đang đàn một khúc nhạc vui tươi.
Bóng dáng Lâm Việt Thịnh nhanh chóng biến mất trong đám đông.
Quách Thanh Tú cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Cô không quá thích những nơi như thế này.
Cô đứng dậy đi ra bên ngoài, muốn tìm một toilet để bình tĩnh một chút.
Đi tới đi lui, không tìm thấy toilet đâu mà lại đụng vào một người phụ nữ.
“Ê, cô mù hả? Đạp trúng váy tôi rồi…”
Quách Thanh Tú áy náy ngẩng đầu lên: “Xin lỗi, xin lỗi… Cô Trương!”
Chính là siêu mẫu Trương Minh Nhiên. Bên cạnh cô ta còn có hai quý cô khác, cả đám trang điểm ăn diện xinh đẹp.
Làn váy dài quệt đất của Trương Minh Nhiên bị Quách Thanh Tú đạp lên, để lại một dấu chân đen thui.
“Xin lỗi á? Một câu xin lỗi của cô thì đáng giá mấy xu chứ?” Trương Minh Nhiên cố ý làm khó.
Lúc này, một cô gái mặc váy đỏ khác bỗng hét toáng lên: “Í, đây không phải là em gái của Quách Hoàng Ngân sao? Trước khi nghe nói cô ta đã quyến rũ chồng chưa cưới của Quách Hoàng Ngân, xem ra là sự thật rồi!”
“Gì cơ? Cậu Lâm đã từng đính hôn với Quách Hoàng Ngân á?” Trương Minh Nhiên giật mình hỏi.
“Đúng rồi. Nghe nói là đính hôn bí mật. Nhưng Quách Hoàng Ngân chết sớm, xem ra là em vợ lên ngôi thay chị. Chậc chậc, thật là vô liêm sỉ, thoạt nhìn cũng không tới nỗi nào mà lại đi quyến rũ anh rể của mình, còn ép chị gái vào đường cùng nữa chứ!” Cô gái váy đỏ nói bằng giọng cực kỳ chua ngoa.
Sắc mặt Quách Thanh Tú trắng bệch. Cô vốn không hợp với bầu không khí nơi này rồi. “Không phải là thế! Không phải là thế! Tôi không có hại chết chị tôi!”
“Chẳng lẽ cô dám nói cậu Lâm chưa từng đính hôn với Quách Hoàng Ngân hay sao?” Giọng nói cay nghiệt vang lên.
Quách Thanh Tú hoảng hốt, bỗng nhiên, một ly rượu vang đỏ lạnh lẽo hắt tới, chảy xuống trên gương mặt của Quách Thanh Tú, chiếc váy trên người cô lập tức ướt đẫm…
Quách Thanh Tú chật vật ngẩng đầu, ngạc nhiên phát hiện bác gái đang đứng trước mặt cô.
Ánh mắt bà ta hung tợn nhìn chằm chằm Quách Thanh Tú, duỗi tay ra đánh cô.
“Con đĩ con đĩ, mày trả lại con gái cho tao! Đồ lăng loàn… Mày hại chết con gái tao, còn quyến rũ chồng tao, tao đánh chết mày…” Bác gái đã mất lý trí, một tay túm tóc Quách Thanh Tú, tay còn lại xé váy cô. Gương mặt Quách Thanh Tú ướt đẫm nước mắt, ra sức tránh né, “Không có, bác gái, xin lỗi, không phải cháu…”
Bỗng không biết là ai đứng đằng sau đẩy cô một phát, Quách Thanh Tú bị bác gái bổ nhào ngã xuống đất. Bác gái lại xé rách váy cô, dùng răng cắn vai cô, đánh cô không biết nặng nhẹ.
Quách Thanh Tú kêu to: “Cứu tôi với!”
Cô váng đầu hoa mắt, bên trai truyền tới tiếng cười nhạo của những người phụ nữ, còn có ai đó cố ý nhổ nước bọt lên người cô.
Cô sắp điên rồi. Không phải, không phải là thế, tôi không dụ dỗ chồng của chị tôi…
Lúc này, dường như cô đã rơi vào một cái bẫy khổng lồ, chung quanh là ánh mắt khác thường cười nhạo của đám đông. Cô không tin rằng mình có thể trốn thoát, không ai nghe thấy tiếng kêu cứu của cô, không ai giúp đỡ cô. Thế giới này, dường như chỉ còn lại mình cô.
“Các người đang làm gì?!”
Một tiếng quát vang lên, bóng người màu trắng xông vào trong đám đông, kéo vật nặng trên người Quách Thanh Tú ra.
Quách Thanh Tú cảm thấy một cánh tay ấm áp ôm lấy cô, cứu cô ra khỏi địa ngục.
Tăng Thanh Hải không thể ngờ được rằng lại có kẻ hãm hại Quách Thanh Tú ở đây. Thấy Quách Thanh Tú bị người đè trên mặt đất làm nhục, anh không khỏi nổi giận.
Tăng Thanh Hải ôm Quách Thanh Tú đi đến một căn phòng nghỉ yên tĩnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Quách Thanh Tú cực kỳ chật vật, tóc ướt sũng rối bời, chiếc váy xinh đẹp bị xé tới tận eo, để lộ làn da trắng nõn.
Trên mặt cùng với trên người đều dính đầy vết bùn bẩn, đôi mắt kinh hoàng mở to, khóc lã chã.
“Anh Hải, em không có, em không có dụ dỗ chồng của chị…”
Tăng Thanh Hải lau khô nước mắt trên vành mắt cô: “Không có, anh biết em không có. Anh biết họ cố ý làm khó xem. Họ ghen tỵ với sắc đẹp của Thanh Tú nên mới ác ý hãm hại em.”
“Anh Hải!” Quách Thanh Tú bỗng nhào vào lòng Tăng Thanh Hải, khóc rống lên.
Tăng Thanh Hải dịu dàng lau nước mắt trên mặt cô: “Thanh Tú, là lỗi của anh, anh đã không bảo vệ được em.”
Dưới sự an ủi của Tăng Thanh Hải, Quách Thanh Tú mới dần trở nên bình tĩnh.
Lúc này, trên sân khấu bên ngoài, khúc nhạc dương cầm bỗng ngừng lại. Lâm Việt Thịnh bước lên sân khấu, mắt nhìn chung quanh. Nhưng có quá nhiều người nên hắn không thấy rõ Quách Thanh Tú đang ở chỗ nào.
Hắn có thể tưởng tượng ra được chắc chắn Quách Thanh Tú đang ngẩng đầu lên chờ mong nhìn hắn.
Hắn ho nhẹ mấy tiếng: “Tôi tuyên bố… Quách Thanh Tú là bạn gái của Lâm Việt Thịnh tôi đây. Từ nay về sau, nếu ai dám gây gổ với cô ấy thì chính là đối đầu với tập đoàn ST của tôi…”
Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Lý Vi Vi không khỏi sợ hãi, lặng lẽ rời khỏi đại sảnh, bắt đầu tìm kiếm Tăng Thanh Hải.
Trong phòng nghỉ, bởi vì cửa phòng đóng lại nên Quách Thanh Tú hoàn toàn không nghe thấy lời tỏ tình của Lâm Việt Thịnh.
Cô tựa vào lòng Tăng Thanh Hải, lẳng lặng hưởng thụ sự an ủi của anh như một con thỏ bị thương.
Tăng Thanh Hải cởi áo vest ra khoác lên người Quách Thanh Tú, vô ý liếc thấy trên cổ của cô có vết thương do bị cắn, “Thanh Tú, chỗ này bị thương, anh rửa sạch vết thương cho em nhé…”
Tăng Thanh Hải đỡ lấy vai Quách Thanh Tú, cẩn thận quan sát vết thương.
“Rầm!”
Cửa phòng đột nhiên bị đá văng ra, Tăng Thanh Hải quay đầu lại theo phản xạ, Lý Vi Vi xuất hiện trong tầm mắt của hai người.
Quách Thanh Tú đẩy Tăng Thanh Hải ra theo phản xạ, kéo áo vest trên người, che đi những chỗ bại lộ trên người mình.
Sắc mặt Lý Vi Vi từ trắng chuyển thành đỏ, lòng ghen tỵ dần dần bành trướng, nước mắt đong đầy.
“Quách Thanh Tú, đồ đĩ thõa, mày lại dụ dỗ Anh Hải rồi…”
Quách Thanh Tú mở to mắt, vội lắc đầu, “Cô hiểu lầm rồi, tôi không có. Tôi chỉ…”
Tăng Thanh Hải nhẹ giọng nói: “Vi Vi, cô không thể nói Thanh Tú như thế được. Chúng tôi không giống như trong tưởng tượng của cô đâu.”
Gương mặt cao quý của Lý Vi Vi trở nên vặn vẹo, bàn tay run rẩy chỉ vào Quách Thanh Tú: “Không phải như trong tưởng tượng của tôi? Thế các người đang làm gì? Tránh né mọi người, ở trong phòng kín ôm ôm ấp ấp! Anh Hải, rốt cuộc thì anh muốn thế nào? Các người coi tôi là không khí hả?”
Tăng Thanh Hải quay lại, kéo Lý Vi Vi ra ngoài, sốt ruột giải thích: “Vi Vi, chúng tôi thật sự không như cô tưởng tượng đâu.”