Trong phòng khách của nhà họ Tăng, Lê Quyên Quyên và Quách Thanh Tú đang ngồi nói chuyện trên sofa.
Tăng Thanh Hải thì đang bận bịu: “Thanh Tú, tối nay anh sẽ tự xuống bếp để làm món sườn xào chua ngọt mà em thích nhé, còn có món cá cay nữa…”. Ở nhà hàng Tây hôm nay, Quách Thanh Tú dường như không động đến dao nĩa, đương nhiên trong lòng Tăng Thanh Hải lo lắng cho cô.
“Được đó, không ngờ là em cũng có may mắn được thưởng thức món ăn do chính tay cậu chủ nhà họ Tăng làm…”
Quách Thanh Tú chỉ khẽ cười, không nói gì.
Trong phòng khách chỉ còn lại Quách Thanh Tú và Lê Quyên Quyên.
Lê Quyên Quyên cảm thán: “Oa, phòng khách nhà họ Tăng còn lớn gấp đôi cả căn nhà của tớ, quả đúng là người có tiền, quá là xa xỉ rồi. Vả lại chỉ có một mình anh ấy ở nữa chứ.”
“Có khoa trương đến vậy không? Ngày trước, ba mẹ anh ấy đều sống ở đây.” Quách Thanh Tú bình thản nói.
Nếu Lê Quyên Quyên mà đến nhà Lâm Việt Thịnh thì còn tán thán nhiều hơn.
“À, Thanh Tú, cậu với Lâm Việt Thịnh lại cãi nhau à?”
Theo suy luận của Lê Quyên Quyên, nếu hai người họ không cãi nhau thì chắc chắn Quách Thanh Tú sẽ không chạy đến nhà của Tăng Thanh Hải thế này.
Hơn nữa, lúc Tăng Thanh Hải gọi điện thoại cho cô, cách nói chuyện rất uyển chuyển, như thể sợ Lê Quyên Quyên sẽ giận không chịu đến vậy.
Quách Thanh Tú khổ não nhíu mày lại: “Quyên Quyên, chắc tớ sẽ chia tay với Lâm Việt Thịnh.”
“Hả… có phải tên khốn đó lại ăn hiếp cậu không? Lần sau mà để tớ gặp hắn, kiểu gì tớ cũng phải chỉnh đốn lại hắn. Tên khốn này sao cứ ăn hiếp Thanh Tú nhà mình hoài thế, đúng là không biết điều mà. Cô gái xinh đẹp, dịu dàng như Thanh Tú nhà mình mà hắn lại không biết quý trọng…”
“Được rồi, được rồi, dừng…” Vẻ hùng hồn của Lê Quyên Quyên chọc cho Quách Thanh Tú cười lăn lộn.
“Không phải như cậu nghĩ đâu. Dù tính tình Lâm Việt Thịnh hơi xấu một chút, nhưng bây giờ anh ta sẽ không đánh tớ. Tớ đang mang thai, hơn nữa anh ta còn thương đứa nhỏ nữa…”
“Thế thì tại sao cậu lại muốn chia tay?” Lê Quyên Quyên hỏi thẳng, cô rất muốn biết rõ nguyên nhân.
“Ừm, vì nhà họ Quách của tớ và nhà họ Lâm có mối thù truyền kiếp.”
“Mối thù truyền kiếp? Bây giờ là thời đại nào rồi, ai còn quan tâm đến chuyện đó nữa? Vả lại, không phải ba cậu vẫn còn sống đó sao? Bảo ông ấy đi gánh cái hậu quả này đi, liên quan quái gì đến cậu?” Lê Quyên Quyên nói xong, gãi đầu: “À không, thời cổ không phải thịnh hành cái kiểu hòa thân hay sao? Hai nước đối địch với nhau, họ lại cho con gái của hoàng đế đi hòa thân để xoa dịu mối quan hệ căng thẳng giữa hai bên, sau đó cả hai nước đều trở lại yên bình đúng không? Sau khi cậu gả cho Lâm Việt Thịnh, rồi lại sinh cho anh ta một cậu con trai, không phải hai bên sẽ hòa hảo sao? Mối thù truyền kiếp cũng xóa bỏ, như thế tốt biết bao nhờ?”
Kiểu giải thích của Lê Quyên Quyên khiến Quách Thanh Tú dở khóc dở cười.
“Cậu nói đúng, tớ cũng hi vọng có chuyện tốt này xảy ra. Nhưng hình như ba của Lâm Việt Thịnh không thích tớ.”
“Cậu quan tâm ông ấy thích hay không thích cậu làm gì, cậu gả cho Lâm Việt Thịnh chứ có phải gả cho ông già của anh ta đâu?”
“Nhưng mà… ông ấy sai người đến truy sát tớ…” Quách Thanh Tú buồn phiền nói: “Tớ chỉ sợ sau này bầu bì lớn rồi, em bé sẽ gặp phải bất hạnh nghiêm trọng. Đây là chuyện mà tớ không muốn thấy nhất.”
Lê Quyên Quyên kinh hãi đến mức không nói lên lời, rất lâu sau cô mới mấp mấy được hai từ: “Cầm thú…”
“Quả nhiên là cha nào con nấy, đến cháu nội của mình mà cũng không thương, đúng là siêu cầm thú mà.” Lê Quyên Quyên đầy căm phẫn mắng.
Quách Thanh Tú đang buồn rầu, đây vốn là một câu chuyện buồn, qua miệng Lê Quyên Quyên lại trở thành một câu chuyện cẩu huyết rồi, cô lại nở nụ cười mỉm.
“Vậy bây giờ là Lâm Việt Thịnh không cần cậu nữa hả?”
“Không biết nữa, dù anh ấy có cần tớ hay không, tớ vẫn phải bảo vệ con của mình.”
“Hay cậu đến nhà tớ ở đi. Bên nhà tớ tương đối an toàn… Vừa rồi cậu nói chuyện truy sát gì gì đó là thế nào?”
“Vụ án nã súng mấy ngày trước đã có kết quả, là đặc công do người nhà họ Lâm phái đến…”
Lê Quyên Quyên oán hận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ kiếp, lại còn phái đặc công đến nữa, quá đáng lắm rồi đấy.”
Lê Quyên Quyên quay sang ôm lấy Quách Thanh Tú: “Thanh Tú, đứa nhỏ đáng thương này, sao cậu có thể đấu lại đặc công được chứ! Tớ thấy nhân lúc còn tỉnh táo, cậu mau dứt ra đi!”
Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì đột nhiên có một giọng nói từ ngoài cửa truyền đến.
“Tôi có làm phiền hai người không?”
Quách Thanh Tú ngoảnh đầu nhìn qua, Lý Vi Vi chầm chậm bước từ cửa vào. Cô ta mặc một chiếc áo sơ mi cổ điển màu hồng sáng, bên trên lấp lánh ánh kim cương, bên dưới vạt áo đăng ten là một chân váy hoa, cùng một đôi giày cao gót màu bạc càng tôn thêm khí chất của cô ta.
Cô ta đeo một chiếc túi Hermes màu hồng thời thượng, mái tóc vừa uốn xoăn buông xõa vô cùng tùy ý, trông gợi cảm mà sang trọng.
Lớp trang điểm trên mặt cô ta rất tinh tế, theo mỗi bước đi chậm rãi của cô ta, mùi nước hoa La Petite Robe Noire thoảng đưa.
Lê Quyên Quyên nhíu mày, mặt lạnh tanh không nói gì. Cô không thích Lý Vi Vi, ra vẻ con nhà giàu đáng ghét.
“Xin lỗi cô, Quách Thanh Tú, lúc trước là tôi không tốt, tôi không nên đối xử với cô như vậy.”
Chuyện xảy ra hôm đám cưới của Tăng Thanh Hải và Quách Thanh Tú, đương nhiên Lý Vi Vi cũng biết.
Lúc này lại chạm mặt nhau, trong mắt cô ta đã không còn lòng thù hận ghen ghét của ngày trước nữa, chỉ còn sự thương hại nhàn nhạt.
Quách Thanh Tú không nói gì, cô chỉ mỉm cười: “Tôi hi vọng cô và anh Hải có thể quay lại bên nhau.”
Câu nói này đã đánh trúng tâm tư của Lý Vi Vi.
Lý Vi Vi ngồi xuống chiếc sofa đối diện Quách Thanh Tú: “Tôi qua đây để thu dọn vật dụng của mình trước kia.”
Lời này vào tai Lê Quyên Quyên lại thành Lý Vi Vi đang khoe khoang mình từng có mối quan hệ rất thân thiết với Tăng Thanh Hải.
“À, hay là cô ở lại cùng ăn cơm đi, anh Hải đang bận rộn trong bếp, cô có muốn đi xem…”
Quách Thanh Tú đúng lúc tạo cơ hội cho họ.
“Được!” Lý Vi Vi cầu còn không được, cô ta đặt túi xách xuống rồi đi về phía nhà bếp.
Lê Quyên Quyên nhìn bóng lưng cô ta, nhỏ giọng bàn tán: “Thanh Tú, cậu cần gì phải khách khí với loại người này chứ?”
Quách Thanh Tú nhún nhún vai: “Vốn dĩ cô ấy phải là nữ chủ nhân của nơi này, là do sự xuất hiện của tớ đã khiến cô ấy mất đi thứ vốn thuộc về mình. Cô ấy hận tớ là lẽ đương nhiên mà.”
“Thanh Tú, sao cậu có thể nói như vậy, cô ta hại cậu như thế…”
“Bỏ đi, anh Hải cần một người phụ nữ như Lý Vi Vi giúp anh ấy. Còn tớ, tớ chẳng thể cho anh ấy thứ gì. Đến chút tình cảm ít ỏi cũng không thể.” Quách Thanh Tú có hơi thất thần.
Tình yêu mà Tăng Thanh Hải dành cho cô rất sâu nặng, nhưng cô lại không thể đáp trả lại anh. Vì thế cô không có tư cách đẩy cô gái bên cạnh anh ra. Kết quả tốt nhất là có thể nhìn thấy anh tìm được hạnh phúc cho chính mình.
“Thanh Tú, cậu đúng là lương thiện!”
Lê Quyên Quyên cảm thán. Lúc này, giọng nói trong bếp truyền ra, xen lẫn với tiếng nấu nướng nên không nghe được rõ ràng.
Không bao lâu sau, Lý Vi Vi nhìn vô cùng thảm hại chạy ra.
Hai tay và trên người cô ta đều dính nguyên liệu nấu ăn, nước mắt cô ta chảy ròng, vừa chạy vừa kinh hô.
“Quả ớt, quả ớt này thật khiến người ta chịu không nổi mà!”
Nói xong cô ta chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Tăng Thanh Hải quấn chiếc tạp dề đi ra, cười dịu dàng: “Thanh Tú, xin lỗi. Anh không ngờ Lý Vi Vi lại đến đây, hay là anh bảo cô ấy đi luôn nhé?”
Quách Thanh Tú vội vàng xua tay: “Đừng đừng, anh Hải, sao anh có thể làm vậy chứ? Dẫu sao cô ấy cũng từng là vợ sắp cưới của anh. Hay là ở lại đây cùng ăn cơm tối luôn.”
Trên gương mặt Tăng Thanh Hải nở nụ cười ấm áp: “Được, anh nghe lời em.”
Bữa tối vô cùng phong phú với một bàn đầy đồ ăn, có sườn xào chua ngọt, cá cay và cua cay…
Đầy một bàn đồ ăn đều là những món mà Quách Thanh Tú thích, hương thơm mê người bay thẳng tới mũi.
Ở nhà họ Lâm, Lâm Việt Thịnh căn dặn không cho phép dì Nguyễn làm các món ăn cay cho Quách Thanh Tú ăn, cô luôn chỉ ăn những món thanh đạm.
Quách Thanh Tú vô cùng ao ước được nếm những món ăn cay như thế này.
Tăng Thanh Hải nhìn thấy sự mong mỏi trong đôi mắt cô, anh đưa đũa cho cô: “Nếm thử xem món sườn xào chua ngọt này thế nào?”
“Vâng ạ!” Quách Thanh Tú thèm tới mức sắp chảy cả nước miếng rồi, xem ra món sườn xào chua ngọt này anh Hải đã phải bỏ rất nhiều tâm tư đây.
Miếng sườn được rán vàng óng giòn rụm, màu sắc đẹp mắt, đặc biệt là lớp mật ong mỏng bên trên nhìn có vẻ vô cùng hấp dẫn.
Quách Thanh Tú cầm đôi đũa lên gắp một miếng đưa đến bên miệng, hương vị chua chua ngọt ngọt hoàn toàn giống với trước đây, còn có một mùi thơm nhè nhẹ của hạt dẻ nữa.
“Ngon quá…” Quách Thanh Tú lật miếng sườn lại, quả nhiên cô phát hiện ra một hàng hạt dẻ ngọt ở bên dưới.
“Anh Hải, cách làm này chỉ có anh mới có thể nghĩ ra thôi à…”
“Ha ha, biết em thích ăn nên anh mua về nhiều lắm…”
Nụ cười của anh có hơi cứng nhắc, cô thích ăn hạt dẻ, giống như chú sóc thích ăn hạt thông vậy. Còn anh thì thích nhìn cô ăn hạt dẻ, nhìn chiếc miệng nhỏ xinh của cô cắn từng hạt, gương mặt nhỏ nhắn sẽ hiện lên niềm vui sướng.
Đó là sự hưởng thụ lớn nhất của anh.
Vì thế anh đã mua rất nhiều hạt dẻ, những ngày không được trông thấy cô, anh nhìn hạt dẻ tới ngây ngốc…
“Đúng vậy, anh ấy đã mua rất nhiều hạt dẻ. Thanh Tú, cô không biết chứ, vừa rồi tôi đã trông thấy hạt dẻ được chất đầy trong tủ lạnh kia. Xem ra, anh Hải thương nhất cô em gái này đấy nha?” Lý Vi Vi rửa mặt mũi trong nhà vệ sinh, trang điểm lại đàng hoàng, lúc này mới mỉm cười bước ra.
Nhưng dường như những lời nói của cô ta không dành được sự tán thành của mọi người.
Sắc mặt Tăng Thanh Hải hơi khó coi, Quách Thanh Tú lại nhìn đi nơi khác, còn ánh mắt của Lê Quyên Quyên thì hiện rõ vẻ thù địch.
Lý Vi Vi ngẩn ra, lập tức hòa giải.
“Oa, nhiều món quá, tay nghề của anh Hải giỏi thật đấy, em phải ăn thật nhiều mới được…”
Mọi người lúc này mới chậm rãi ngồi xuống, Tăng Thanh Hải ân cần đưa nước dâu tây qua.
Anh đưa cho Quách Thanh Tú trước: “Ưu tiên mẹ em bé trước nha, các em đừng ghen tỵ nhé!” Tăng Thanh Hải mỉm cười nói.
Lê Quyên Quyên nhún vai. Nụ cười trên gương mặt Lý Vi Vi có hơi cứng đờ, nhưng vẻ mặt này rất nhanh đã biến mất.
Cô ta không thể tức giận được, có gì mà phải tức giận cơ chứ! Quách Thanh Tú có thế nào cũng chỉ là em gái của Tăng Thanh Hải mà thôi.
Hơn nữa, cô ấy còn đang mang thai con của Lâm Việt Thịnh nữa.
Anh Hải sớm muộn gì cũng là của cô, không cần phải gấp gáp. Cô không thể nóng vội mà phải từ từ.
“Anh Hải, hôm nay em nhìn thấy một mặt khóa trường mệnh rất đẹp ở hiệu Kim Lục Phúc. Chúng ta đi mua tặng cho con của Thanh Tú được không anh?” Lý Vi Vi đề nghị.
Tăng Thanh Hải lập tức tán thành: “Được đấy! Xem ra vẫn là em có mắt thẩm mỹ.”
Chỉ một câu tán thưởng tiện miệng của Tăng Thanh Hải cũng khiến Lý Vi Vi như được ăn kẹo ngọt, tâm trạng cô rất vui vẻ.
“Thật ra còn các loại lắc tay nhỏ nữa, chúng ta ăn cơm xong đi xem đi!”
Nhắc đến đứa trẻ, tâm trạng của Quách Thanh Tú cũng rất tốt: “Bây giờ bé vẫn chưa ra đời mà, có sớm quá không?”
“Không sớm, không sớm. Bây giờ không chuẩn bị dần đi, đợi sinh rồi thì không kịp đâu đấy.” Lý Vi Vi vội vàng bổ sung.
Cô ta ăn một miếng thức ăn rồi ra sức uống thức uống.
Không bao lâu sau, cả gương mặt của cô ta đỏ ửng lên, đến mũi cũng đỏ, rồi còn không ngừng chảy nước mắt nữa.
Món mà Tăng Thanh Hải làm quá cay…
“Vi Vi, anh nhớ em không thích ăn cay mà, em ăn như vậy không có vấn đề gì chứ? Có cần anh gọi giúp em đồ ăn bên ngoài đến không?” Tăng Thanh Hải khó hiểu nhìn Lý Vi Vi, anh nhớ có một lần cô ăn cay, ngày hôm sau lập tức nổi mụn, còn mọc lù lù ngay trên trán rất dễ thấy nữa, cô ấy nói là mình không thể ăn cay.
“Dạ, không cần phiền phức thế đâu ạ! Em không sao, thật ra chỉ là hơi cay chút thôi…”
Lý Vi Vi nói xong, sau đó rót thẳng nước dâu tây vào trong miệng.
“Thanh Tú, em thấy thế nào?”
Quách Thanh Tú lại ăn rất ngon miệng: “Hi hi, ngon lắm ạ. Lâu lắm rồi em không được ăn những món vừa miệng như vậy.”