Mục lục
Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Dì Trần, mở cửa ra cho tôi nhìn xem, là chó săn gì?" Quách Thanh Tú không chịu bỏ qua, nhất định muốn mở cửa.

Mặt dì Trần đầy vẻ căng thẳng, mà bà càng căng thẳng, lòng hiếu kỳ của Quách Thanh Tú càng mạnh.

"Cái này, cô Quách, e là không được..." Dì Trần đã đổ mồ hôi lạnh.

Sắc mặt Quách Thanh Tú lạnh lùng, thái độ càng kiên định hơn. Càng che giấu, càng khiến có cô có cảm giác không ổn.

Chẳng lẽ trong này có thứ gì không thể xem được?

"Được, bà không mở ra, vậy để tôi tới..."

Quách Thanh Tú lui về phía sau mấy bước, ôm một cái ghế tới, đập vào khoá cửa.

Dì Trần sợ tái mặt, lập tức tới ngăn cản: "Được rồi, cô Quách, tôi sẽ mở cho cô!"

Ai, sao tính tình Quách Thanh Tú này lại nóng vội như vậy, còn xúc động nữa...

Quách Thanh Tú lui về phía sau một bước, dì Trần móc chìa khóa ra, run rẩy mở cửa.

"Cô Quách, lỡ như cậu chủ trách cứ chuyện này, cô phải bao che cho tôi chút!"

Quách Thanh Tú liếc dì Trần một cái, gật đầu.

Cửa phòng đẩy ra, Quách Thanh Tú nhìn vào.

Đồ dùng trong phòng không biết đã bị dời đi từ lúc nào, chỉ bày một chiếc lồng sắt to lớn.

Phía trên lồng sắt bọc giấy dầu màu xanh, không thấy rõ đồ vật bên trong.

"Cô Quách, nhìn thấy chưa, bên trong thật sự chỉ là một con chó săn..." Mặt Dì Trần tuôn đầy mồ hôi nói.

Quách Thanh Tú lẳng lặng nhìn, cô từ từ lui ra.

"Khóa lại đi!"

"Được!" Dì Trần vội vàng khoá lại cửa phòng lần nữa.

Buổi tối, Lâm Việt Thịnh về rất muộn, trên người mang mùi rượu, quần áo có chút nhăn nhúm.

Lúc này, Quách Thanh Tú đã ăn xong bữa tối, cuộn ở trên salon xem ti vi.

Cô cầm điều khiển trong tay, đổi kênh không hề có mục đích, trong lòng không yên.

Lâm Việt Thịnh nắm cái chân nhỏ xinh của cô lên, xoa nắn trong tay, từng chút từng chút kéo cô vào ngực mình.

"Sao vẫn còn chưa ngủ?"

Logic của hắn là, để cô ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn...

Quách Thanh Tú nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn: "Anh đánh nhau với ai sao? Trên quần áo dính cái gì vậy?"

Con ngươi đen nhánh của Lâm Việt Thịnh thoáng qua vẻ bối rối, cởi âu phục ra như đang che giấu gì đó, tiện tay ném cho Lê Hùng Việt.

"Không sao, chỉ là dính chút bụi bặm thôi. Anh ôm em về phòng đi ngủ!"

Từ lúc Lâm Việt Thịnh vào cửa, đến bây giờ mới chỉ có ba phút, hắn cứ gấp gáp bảo Quách Thanh Tú đi ngủ như vậy.

Trong lòng Quách Thanh Tú có loại dự cảm không lành, người đàn ông này, có phải đang gạt cô điều gì không?

Sau khi trở về từ chỗ Dương Diệp Sơn, cô đã định yên ổn ở bên hắn, thử yêu, chấp nhận hắn, hai người trải qua những ngày ấm áp.

Nhưng là, Quách Thanh Tú phát hiện suy nghĩ của mình có hơi ngây thơ.

Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy Lâm Việt Thịnh có chuyện gì gạt mình.

"Em vẫn chưa buồn ngủ, lát nữa đã!"

Không quan tâm Quách Thanh Tú có buồn ngủ hay không, Lâm Việt Thịnh ôm lấy cô đi thẳng lên tầng.

Quách Thanh Tú dứt khoát nằm im, trợn tròn mắt nhìn hắn, Lâm Việt Thịnh đặt Quách Thanh Tú lên giường, vươn tay lấy chăn đắp cho cô.

Hai người nằm ở trên giường, bốn mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng Quách Thanh Tú ngáp một cái, vươn người nằm lên gối, nhắm mắt lại.

"Được rồi, em buồn ngủ rồi, đi ngủ đây!"

Lúc này Lâm Việt Thịnh mới hài lòng cong khoé miệng, đưa tay mơn trớn mái tóc dài của cô, sự ấm áp trong tim hắn đang dần lan toả.

Theo thời gian trôi đi, tâm trạng của hắn trở nên ngày càng tệ.

Nhưng cho dù có tệ hơn nữa, hắn cũng không dám thể hiện ra ở trước mặt Quách Thanh Tú, nếu lại giống như trước đây, thì trạng thái của hắn càng làm cô bất an hơn nữa.

Kết quả như vậy có lẽ càng vượt ra ngoài dự liệu của hắn, cho nên, dù là hắn mất hứng, ít nhất ở trước mặt cô, hắn phải làm như giống một người đàn ông hơn.

Quách Thanh Tú co người lại, giống như con mèo nhỏ vậy, tư thế ngủ vô cùng đáng yêu.

Hắn vươn tay vuốt ve mái tóc dài của cô, sự tốt đẹp này cũng đang dần biến mất.

Một ngày nào đó, cô sẽ bốc hơi khỏi thế giới của hắn như không khí vậy.

Trơ mắt nhìn chuyện đau khổ như vậy xảy ra, mà hắn lại bất lực chẳng có cách gì...

Chỉ khi Quách Thanh Tú đã ngủ, hắn mới có thể chân chính để lộ cảm xúc của mình, mới vừa rồi gương mặt tuấn tú còn tươi cười, bây giờ lại tối sầm như đáy nồi, đôi lông mày rậm nhíu chặt lại, gần như có thể kẹp chết một con ruồi.

Nhìn Quách Thanh Tú ngủ say, lúc này Lâm Việt Thịnh mới đứng dậy, rón rén ra ngoài.

Tắt đèn, đóng cửa phòng ngủ lại.

Nhìn thời gian còn sớm, hắn đứng ở trong phòng khách tầng một, nhìn cảnh đêm bên ngoài hút thuốc.

Bóng người của Dd Trần lặng lẽ đi tới sau lưng hắn.

"Cậu chủ, hôm nay Cô Quách đi vào gian phòng kia."

Lâm Việt Thịnh xoay người nhìn bà một cái, con ngươi trở nên âm trầm đáng sợ: "Cô ấy nhìn thấy gì?"

"Tôi làm theo dặn dò của cậu, nói với cô ấy trong đó nhốt một con chó, cô ấy chỉ nhìn một cái, sau đó đi ra ngay."

"Sau này có chuyện gì, nói trước với tôi một tiếng." Giọng nói của Lâm Việt Thịnh lạnh như băng, thấu đến tận xương tuỷ.

Lúc này, ở khúc quanh tầng hai, một bóng người mảnh mai đang ẩn núp ở đó.

Quách Thanh Tú vịn vào tường, nằm sấp xuống, cẩn thận ẩn mình trong bóng tối.

Đối thoại của dì Trần và Lâm Việt Thịnh, toàn bộ đều lọt vào tai cô.

Đương nhiên, cô nghe ra được, trong chiếc lồng sắt ở căn phòng kia, nhất định không phải là một con chó.

Vậy rốt cuộc là cái gì chứ? Quách Thanh Tú không nghĩ ra được, cô tiếp tục nằm sấp tại chỗ.

Nhìn Lâm Việt Thịnh hút hết điếu này đến điếu khác, trên gương mặt anh tuấn đầy vẻ thâm trầm, cả người giống như bị một đám sương mù đen nhánh dày đặc bao quanh, vừa xa xôi, lại sâu thẳm, cứ như hắn đang sống ở một thế giới khác, một nơi mà cô không thể nào chạm đến.

Nhớ trước kia khi quen biết hắn, lúc nào cũng cười đầy vẻ lưu manh, trong mắt không có bất kỳ ưu sầu nặng nề nào.

Trong ấn tượng, cũng không hút thuốc như bây giờ.

Nhất định hắn có chuyện giấu cô, vậy rốt cuộc là chuyện gì?

Sự tò mò giống như móng vuốt mèo cào qua đáy lòng cô, nhưng cô cũng không có cách nào, chỉ có thể lẳng lặng chờ.

Hắn đứng ở trước cửa sổ, hút thuốc hơn một tiếng, cho đến khi đồng hồ đánh chuông mười hai giờ, hắn mới xoay người đi xuống phòng khách tầng một.

Gian phòng kia, Lâm Thanh Tùng đã từng ở đó, bây giờ trở nên trống rỗng.

Chiếc lồng sắt nhìn thấy lúc ban ngày, ở trong ấn tượng vẫn sâu sắc như vậy, đèn trùm trong phòng khách vẫn còn sáng, Quách Thanh Tú không dám tùy tiện xuống lầu, cô biết nếu tiếp tục như vậy, nhất định sẽ bị Lê Hùng Việt đứng gác ở cửa phát hiện.

Dựa theo tính tình của Lâm Việt Thịnh, nhất định sẽ viện ra một cái cớ để gạt cô.

Đến cuối cùng cô vẫn không nhìn thấy gì hết.

Chờ một hồi, đột nhiên có mấy tên vệ sĩ đi vào, bọn họ đi vào phòng khách, qua một hồi, mấy người mang lồng sắt đi ra ngoài.

Bóng người Lâm Việt Thịnh đi ra cuối cùng, hắn dừng ở trong phòng khách, đột nhiên nhìn về phía cửa thang lầu.

Tim Quách Thanh Tú đập nhanh hơn, vội vàng rụt người lại, để tránh bị Lâm Việt Thịnh phát hiện.

Qua rất lâu, khi cô thò đầu ra lần nữa, phát hiện trong phòng khách đã trống trơn, không còn bóng dáng Lâm Việt Thịnh đâu.

Trong tầng hầm dưới đất u ám, Lâm Việt Thịnh từ từ đến gần lồng sắt, hồi lâu, hắn dùng sức xé lớp vải trên lồng sắt ra.

Thân hình của một người phụ nữ xuất hiện trong tầm mắt.

"Cảm giác thế nào?"

Lâm Việt Thịnh lạnh lùng hỏi.

Thân trên Dương Hà Khuê mặc chiếc áo lót màu xanh, phía dưới là quần jean màu trắng, mái tóc rối tung xoã trên vai, sắc mặt tái nhợt, khi nhìn thấy Lâm Việt Thịnh, cô ta vẫn nở nụ cười xán lạn như cũ.

"Tuấn Khanh, anh đến thăm em sao?"

Nụ cười thuần khiết như vậy, khiến người ta không thấy được một tia u ám nào.

Lồng sắt chỉ cao hơn một mét, Dương Hà Khuê chỉ có thể ngồi xổm hoặc ngồi bệt ở bên trong, hoàn toàn không thể đứng thẳng.

Cô ta bị Lâm Việt Thịnh giam trong đó đã một tuần, cô ta là một cô gái có xuất thân cao quý, được nuông chiều từ bé, cho tới bây giờ chưa từng phải chịu uất ức gì.

Nhưng lúc này, cô ta lại không tỏ ta chút bất mãn nào.

Cô ta yêu hắn, yêu đến điên cuồng như vậy, cho dù có phải chết vì hắn, cô ta cũng không nuối tiếc.

Đáy mắt Lâm Việt Thịnh mang theo u ám vô tận: "Nói, có phải cô đã hạ độc Quách Thanh Tú?"

Dương Hà Khuê đầy vẻ vô tội: "Không có, anh đổ oan cho em rồi, em thật sự không làm, Tuấn Khanh, mặc dù em yêu anh, nhưng cũng không đến nỗi vì yêu mà làm chuyện bỉ ổi như vậy, anh cũng biết, em sẽ không như vậy. Tuấn Khanh, em là người như thế nào, anh rất rõ mà."

Lâm Việt Thịnh cười lạnh một tiếng, đột nhiên quay đầu, "Thả cô ta ra!"

"Tuấn Khanh, rốt cuộc anh chịu tin em rồi sao?"

Trong mắt Dương Hà Khuê đong đầy những giọt nước mắt kích động, mấy ngày qua, đãi ngộ không thuộc về mình đã hành hạ cô ta gần như sụp đổ.

Nhưng cô ta vẫn giữ vững lòng tin, chỉ cần cô ta không mở miệng, Lâm Việt Thịnh nhất định không thể nào xuống tay.

Bây giờ, cuối cùng cô ta đã đợi được sự viên mãn mà mình muốn.

Lê Hùng Việt hơi kinh ngạc những vẫn nghe lời lấy chìa khoá ra, mở cửa lồng sắt.

Hai chân Dương Hà Khuê như nhũn ra, từ từ đỡ lồng sắt đi ra ngoài, mấy ngày nay vẫn không có cách nào duỗi thẳng chân ra được.

"Bây giờ cô tự do!"

Trong con ngươi Lâm Việt Thịnh cất giấu vẻ thâm trầm u ám, khiến cho Dương Hà Khuê không cách nào nhìn thấu.

"Tuấn Khanh, anh đưa em về nhà được không?"

Dương Hà Khuê nhìn tầng hầm u ám, cô không thể nào cất bước.

Lâm Việt Thịnh vươn cánh tay ra, bế cô ta lên.

Dương Hà Khuê tựa đầu tựa vào lồng ngực hắn, tham lam hít lấy hơi thở nam tính trên người hắn.

Trái tim cô ta đang đập lên tình thịch.

Bên ngoài là bóng đêm đen nhánh, xe của Lâm Việt Thịnh chìm vào bóng đêm chạy đi.

Dương Hà Khuê không thể che giấu kích động của mình, cô ta không hiểu tối nay tại sao Lâm Việt Thịnh lại đối xử với mình tốt như vậy.

Chẳng lẽ hắn đã chán Quách Thanh Tú sao?

Cuối cùng xe dừng lại ở trước một nhà trọ, Lâm Việt Thịnh đưa Dương Hà Khuê xuống xe.

Dương Hà Khuê chỉ ở một mình, hiếm có cơ hội được Lâm Việt Thịnh đưa về.

Cô ta cố ý không chịu đi: "Tuấn Khanh, chân em trật khớp, anh đưa em lên được không?"

Trên mặt Lâm Việt Thịnh lộ ra nụ cười tà ác.

"Được! Tôi cũng nghĩ như vậy..."

Hắn khom người ôm lấy cô ta, từng bước từng bước đưa cô ta vào phòng trọ.

Dương Hà Khuê vừa mừng vừa lo, sao khi về đến phòng, cô ta ôm cổ Lâm Việt Thịnh: "Em đi tắm, anh chờ em một lát được không?"

Lâm Việt Thịnh hơi cong môi, nhìn cô ta đầy tà mị: “Được, mau chút, đừng để tôi chờ lâu”

Lời nói mập mờ này, bao hàm thâm ý đặc biệt, Dương Hà Khuê sao có thể không nghe ra.

Tim cô ta đập nhanh hơn, vội vàng chạy vào phòng tắm, hai tay Lâm Việt Thịnh mở ra, ngồi phịch lên ghế sa lon.

Trong mắt hắn lộ ra sát khí nồng đậm...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK