Đột nhiên, tiếng phanh gấp kịch liệt vang lên. Hai luồng ánh sáng trắng nhòa chiếu vào từ bên ngoài.
Lâm Việt Thịnh xoay người lại, một chiếc xe cứ vậy xông vào nhà máy…
Hắn sơ suất quá. Hắn cho rằng đã khuya rồi, sẽ không có ai tiến vào nữa. Bọn vệ sĩ đã bị hắn sai đuổi theo Lý Vi Vi. Còn hai vệ sĩ, tính cả Lưu Mãn Vũ đều ở đây thẩm vấn Tăng Thanh Hải.
Không ngờ rằng Quách Thanh Tú sẽ quay lại đuổi theo.
Ngọn đèn trắng xóa soi sáng hết thảy. Khi Quách Thanh Tú thấy Lâm Việt Thịnh đang chỉ họng súng vào đầu Tăng Thanh Hải, trong đầu cô trống rỗng.
Trong phút chốc, hụt hẫng, sợ hãi, đau đớn, cùng với những cảm xúc phức tạp khác đều ùa lên trong lòng.
Thì ra, hắn vẫn luôn lừa gạt cô.
“Mẹ kiếp, ai bảo mày lái xe lại đây…”
Lâm Việt Thịnh phản ứng lại đầu tiên, mở cửa xe kéo tài xế kia ra, đẩy tài xế xuống đất đánh một trận.
“Đủ rồi…”
Quách Thanh Tú bước xuống từ trong xe, thống khổ quát lên.
“Lâm Việt Thịnh, anh đánh hắn làm gì? Là tôi bắt hắn đưa tôi đến đây. Người mà anh phải đánh là tôi chứ không phải hắn. Anh đánh tôi đi!”
Quách Thanh Tú nhìn Lâm Việt Thịnh bằng ánh mắt u oán. Thế mà vừa rồi cô vẫn còn nóng ruột nóng gan vì hắn.
Ánh mắt Lâm Việt Thịnh chợt lóe ra một chút âm u. Hắn dừng lại, chậm rãi đứng dậy, nhìn Quách Thanh Tú bằng ánh mắt bi thương: “Em không tin anh? Em quay lại để điều tra anh? Trong lòng em hoàn toàn không có anh!”
“Lâm Việt Thịnh, anh bậy bạ… Tôi sợ anh giận tôi, sợ anh nghĩ quẩn, sợ anh đau khổ tức giận nên mới cố ý bảo hắn lái xe ra tìm anh. Không thể ngờ rằng vẫn tìm được anh ở đây. Lâm Việt Thịnh, tại sao anh lại lừa tôi? Anh có biết không, tôi thất vọng lắm…”
Nước mắt cô rơi lã chã từng giọt, nhỏ xuống sàn nhà lạnh lẽo.
“Thanh Tú, gọi cảnh sát mau lên…” Tăng Thanh Hải vội vã kêu.
Quách Thanh Tú quay đầu nhìn Tăng Thanh Hải, thấy Tăng Thanh Hải bị đánh tới mức mặt mũi bầm dập, cô vội xông tới.
Cô ra tay cởi dây thừng cho anh ta.
“Xin lỗi anh Hải, đều tại em cả. Là lỗi của em, em làm hại anh rồi…”
Tăng Thanh Hải ngước mắt nhìn Lâm Việt Thịnh, vẻ mặt thắng lợi.
Một tay Quách Thanh Tú không đủ linh hoạt, động tác rất chậm, gỡ mấy lần mà không thể cởi được hết.
Lâm Việt Thịnh lạnh lùng đứng tại chỗ. Hắn không động đậy nên xung quanh vệ sĩ không dám hó hé gì.
“Cậu chủ, phải làm sao bây giờ?” Lê Hùng Việt cúi đầu hỏi.
Lâm Việt Thịnh không lên tiếng. Thật lâu sau, hắn mới bước đến bên cạnh Quách Thanh Tú, thò tay kéo cô ra.
“Quách Thanh Tú, em đang làm gì?”
Quách Thanh Tú bướng bỉnh ngẩng đầu lên, vùng vẫy muốn cởi dây thừng tiếp.
Nhưng Lâm Việt Thịnh rất dùng sức, khiến cô không thể tránh thoát được.
“Lâm Việt Thịnh, thả anh ấy ra!”
“Không thể được!” Giọng điệu của Lâm Việt Thịnh cực kỳ lạnh lùng.
“Cho tôi một lý do?” Quách Thanh Túhỏi.
Lâm Việt Thịnh nhìn chằm chằm vào Tăng Thanh Hải thật lâu, nói bằng giọng lạnh lùng: “Là hắn ta hạ độc, cho nên không thể thả hắn ra được.
Quách Thanh Túngây ngẩn cả người: “Gì cơ? Sao có thể được chứ? Lâm Việt Thịnh, chắc chắn anh đã nhầm rồi. Anh ấy không làm thế đâu.”
Sắc mặt Lâm Việt Thịnh đen sì, con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm Tăng Thanh Hải, không có ý định thỏa hiệp.
“Lâm Việt Thịnh, chắc chắn là anh nhầm rồi.”
Quách Thanh Tú xoay người đi đến trước mặt Tăng Thanh Hải, vội nói: “Anh Hải, anh mau nói với anh ấy rằng anh không hạ độc cho em đi. Anh đối xử với em tốt như thế, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn thương em, sao anh lại hạ độc hại em được chứ? Không phải là anh, chắc chắn không phải là anh. Lâm Việt Thịnh hiểu nhầm rồi.”
Tăng Thanh Hải nở nụ cười cay đắng.
“Thanh Tú, đừng buồn. Chẳng lẽ em không phải hiện Lâm Việt Thịnh đã điên rồi sao?”
“Anh Hải, anh mau nói đi, anh không hạ độc…”
Tăng Thanh Hải và Lâm Việt Thịnh nhìn thẳng vào mắt nhau, không chịu thua chút nào.
Giống như hai con thú dữ đầy nguy hiểm, đều muốn nuốt chửng đối phương vào bụng.
“Lâm Việt Thịnh, mau thả anh ấy ra!”
Quách Thanh Túl ắc cánh tay của Lâm Việt Thịnh. Lâm Việt Thịnh cực kỳ cố chấp: “Không thả! Quách Thanh Tú, em đừng ngốc nữa. Nếu anh thả hắn ra thì em sẽ gặp nguy hiểm tính mạng. Anh không thể bỏ mặc em được.”
Tăng Thanh Hải chế nhạo hắn: “Lấy cớ gì mà lấy cớ. Anh cứ nói thẳng ra là muốn xử tôi, bắt cóc tôi mấy ngày rồi thuận tiện thôn tính luôn công ty của nhà họ Tăng tôi. Nói gì mà yêu Thanh Tú, căn bản là dối trá. Từ đầu đến cuối, mục đích của anh chỉ là tiền tài và quyền thế của nhà họ Tăng tôi mà thôi.”
Lâm Việt Thịnh vốn nóng tính, giờ nghe Tăng Thanh Hải kích động, hắn lập tức nổi giận lôi đình, vung tay lên đấm thật mạnh vào ngực Tăng Thanh Hải.
“Đừng…”
Quách Thanh Tú vội ngăn cản. Lâm Việt Thịnh muốn thu tay lại đã không còn kịp nữa rồi.
Nắm đấm va chạm vào bụng Quách Thanh Tú.
Trong khoảnh khắc đó, hai người đàn ông đều ngây người, biểu cảm khiếp sợ xuất hiện trên mặt họ.
“Thanh Tú…”
“Quách Thanh Tú…”
Quách Thanh Tú đau đớn cau mày, phần bụng ngăn cản phần lớn lực của nắm đấm.
Cô chỉ cảm thấy có luồng chất lỏng ấm áp chảy ra từ giữa hai chân. Cô suy yếu ngã xuống.
“Con… Con em…”
Quách Thanh Tú nỉ non mơ hồ. Trong mắt ánh đau đớn của Lâm Việt Thịnh, thân thể cô ngã xuống.
“Quách Thanh Tú…”
Lâm Việt Thịnh phát ra tiếng gầm thống khổ, ôm cô kêu như điên.
“Cậu chủ, cậu chủ… Mau lên, hình như Quách Thanh Tú sắp sinh rồi.”
Tài xế hơi lớn tuổi, thấy váy của Quách Thanh Tú đã bị máu tươi nhuộm đỏ, hắn mới hồi phục tinh thần lại nhắc nhở Lâm Việt Thịnh.
Lâm Việt Thịnh như thể đã mất hết thần trí, thế mới ôm Quách Thanh Tú lên xe.
Hiện trường trở nên lộn xộn. Tăng Thanh Hải bị trói lại, vẫn gọi tên Quách Thanh Tú.
Mọi người nhanh chóng rút lui khỏi nơi đó. Một mình Tăng Thanh Hải bị vứt bỏ trong bóng đêm tối đen.
“Thanh Tú, Thanh Tú, em tỉnh lại đi. Em thật ngốc, tại sao lại vì tên khốn kia mà hy sinh bản thân chứ…” Lâm Việt Thịnh thống khổ kêu gào.
Quách Thanh Tú nằm trong lòng hắn, chất lỏng nóng ấm thẩm thấu váy cô, làm ướt quần áo của hắn. Sau đó, mọi thứ nhanh chóng trở nên lạnh lẽo.
Quách Thanh Tú cảm thấy nhiệt độ đang dần rời khỏi cơ thể cô.
Cô yếu ớt mở to mắt. Dưới ánh đèn xe, khuôn mặt Lâm Việt Thịnh lúc thì mơ hồ, lúc lại rõ ràng.
Cô vươn tay ra nắm lấy bàn tay to của hắn.
“Thả anh ấy ra, được không?”
Lâm Việt Thịnh thống khổ gật đầu: “Đừng nghĩ lung tung. Anh đều nghe theo em, được chưa?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Quách Thanh Tú lúc này mới nở nụ cười nhạt nhẽo: “Muốn… Muốn… Con…”
Nếu cô không sống sót, nếu chỉ có một cơ hội sinh tồn, thì cô muốn nhường cơ hội này cho con mình.
Người đàn ông mạnh mẽ như Lâm Việt Thịnh, lúc này cũng không nhịn được rơi lệ đầy mặt.
Thỉnh thoảng hắn lại ngẩng đầu lên, kêu gào với người đằng trước.
“Lê Hùng Việt, mày lái xe kiểu gì thế hả? Sao chậm rì như ốc sên thế…”
Lê Hùng Việt lập tức đáp lại: “Vâng, tôi sẽ tăng tốc…”
Trên thực tế, hắn đã sớm lái xe với tốc độ nhanh nhất rồi. Nhưng trong lúc sinh mệnh đang bị đe dọa, thời gian lại có vẻ trôi qua thật chậm. Rõ ràng là khoảng cách rất ngắn, lại dài dòng như đã trôi qua cả thế kỷ.
“Lâm Việt Thịnh… Em yêu anh… Nếu có kiếp sau… Anh có thể… Có thể cưới em được không…”
Mẹ kiếp, đây là câu hỏi quỷ quái gì vậy, hắn vốn muốn cưới cô rồi mà.
“Đừng có mơ. Quách Thanh Tú, nếu em dám chết thì anh sẽ cưới người khác ngay…”
Giọng Lâm Việt Thịnh khàn khàn, Quách Thanh Tú lại hơi nở nụ cười.
Lâm Việt Thịnh, anh cứ mạnh miệng đi!
Lại một cơn đau ập đến. Quách Thanh Túcảm thấy thân thể mình như đang bị xé rách vậy.
Theo thời gian trôi qua, Quách Thanh Túdần dần trở nên mơ hồ.
Xe lái vào bệnh viện, lập tức có nhân viên cấp cứu đẩy giường bệnh ra. Lâm Việt Thịnh đặt Quách Thanh Tú lên xe, xông vào phòng bệnh với bác sĩ, lại bị đuổi ra ngoài…
Những hình ảnh đó biến thành mảnh nhỏ bị xáo trộn với nhau, sau đó biến thành đen trắng, dần dần được ghép lại trong trí óc của Lâm Việt Thịnh.
Hai tay hắn luồn vào tóc mình, thống khổ đi tới đi lui.
Một y tá cầm tờ đơn đi tới.
“Cho hỏi anh là người nhà của bệnh nhân đúng không?”
“Đúng rồi!”
“Xin anh hãy ký tên ở đây. Nếu chỉ có thể giữ được một người thì cho hỏi anh muốn giữ ai?”
“Dĩ nhiên là giữ người lớn rồi, còn cần phải hỏi nữa sao?”
Lâm Việt Thịnh ký tên ngay lập tức mà không cần nghĩ ngợi.
Hắn chỉ cần Quách Thanh Tú, mọi thứ khác đều không quan trọng.
“Cậu chủ, cậu hãy suy nghĩ một chút. Quách Thanh Tú đã mắc bệnh tới mức đó rồi, cậu chủ nhỏ vừa sinh ra, sao có thể…” Lê Hùng Việt nhìn mà thấy đau lòng. Lâm Việt Thịnh rõ ràng là đã mất trí rồi. Biết rõ Quách Thanh Tú không còn sống lâu mà vẫn chọn cô ấy. Còn đứa bé mới chào đời, dù sao cũng là cốt nhục của nhà họ Lâm, còn có một tương lai tươi sáng, vậy mà hắn lại…
“Cút!” Lâm Việt Thịnh rít gào: “Ông đây biết chọn ai!”
Lê Hùng Việt đành phải lui xuống. Tiếng rít gào này khiến y tá rất giật mình. Nhận lấy tờ đơn mà hắn đã ký xong, lập tức đi như trốn chạy.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Cửa phòng cấp cứu vẫn đóng kín. Có mấy lần, Lâm Việt Thịnh chỉ hận không thể xông vào đó.
Nhưng đều bị vệ sĩ cản lại.
“Cậu chủ, phải bình tĩnh!” Lê Hùng Việt khuyên hắn.
“Cút đi, cút hết cho tao…” Lâm Việt Thịnh rít gào, dùng sức đẩy Lê Hùng Việt ra.
Quách Thanh Tú dường như đang đắm chìm trong bóng tối khôn cùng. Cô cảm thấy thân thể mình đang trôi nổi. Đột nhiên, cô thấy một bóng dáng nho nhỏ đứng đằng trước cô, nở nụ cười đáng yêu với cô.
“Con… Con tôi…”
Bé cưng cười tinh nghịch, bò đến đằng trước. Quách Thanh Tú vội vàng đuổi theo.
Bỗng nhiên cô mở mắt ra, ánh sáng chói chang khiến cô không kịp thích ứng.
Qua thật lâu, cô mới chậm rãi mở mắt ra.
Một khuôn mặt râu ria xồm xoàm xuất hiện trong tầm mắt của cô. Trong khoảnh khắc cô tỉnh lại, đôi mắt đen bỗng sáng ngời. Cảm giác phấn khởi và kích động ấy không thể hình dung bằng lời được.
“Con của tôi…” Quách Thanh Tú mở mắt ra, câu đầu tiên là nói về con của mình.
Lâm Việt Thịnh nắm tay cô, thấp giọng nói: “Bây giờ em cần nghỉ ngơi thật tốt.”
Quách Thanh Tú chậm rãi nhớ lại tình huống lúc trước. Cô vươn tay sờ bụng mình. Cái bụng vốn dĩ tròn trịa nay đã trở nên bằng phẳng. Cô giật thót tim, quả nhiên không có đứa bé nữa. Cô khẽ động đậy, có cảm giác đau đớn truyền tới từ bụng. Thò tay xuống sờ, có thể sờ được một lớp vải băng bó thật dày.
Cô sốt ruột nhìn Lâm Việt Thịnh: “Con tôi sao rồi?”