“Xin lỗi, không phải anh cố ý giấu em, là anh muốn tìm được thuốc giải rồi mới nói với em...”
Tròng mắt đen của Lâm Việt Thịnh u ám lạnh lẽo, nếu như không phải chuyện đến nước này, hắn sẽ mãi mãi không nói cô biết.
“Anh phát hiện ra từ lúc nào vậy?”
Quách Thanh Tú kinh ngạc hỏi.
Lâm Việt Thịnh cúi đầu xuống, hôn lên trán của cô, tròng mắt đen nhánh tràn ngập sự dịu dàng.
“Từ lần đưa em đến Mỹ...”
Quách Thanh Tú trợn to mắt, không dám tin nhìn hắn: “Vậy mỗi lần em phát bệnh, anh đều biết sao?”
Trong con ngươi của Lâm Việt Thịnh hiện lên vẻ đau buồn, hàng lông mày rậm của hắn hơi nhíu lại.
“Phát bệnh? Là chỉ lần đau đến độ ngất đi đó hả?”
Nhìn thấy vẻ do dự trong mắt Quách Thanh Tú, Lâm Việt Thịnh đưa tay nắm lấy bả vai của cô.
“Chẳng lẽ em còn cố ý giấu giếm anh nhiều lần khác sao?”
Quách Thanh Tú chớp chớp mắt: “Thật ra thì cũng không có mấy lần đâu, chỉ là em không muốn khiến anh lo lắng thôi.”
Lâm Việt Thịnh tức giận trừng mắt nhìn cô.
“Nói em ngốc, em còn không thừa nhận, em không nói cho anh, thì anh sẽ không biết sao? Giáo sư gì đó nói có thể dựa vào mật độ của cơn đau để phát đoán tiến triển của bệnh tình... Thật là ngu xuẩn.”
Quách Thanh Tú rủ mi mắt xuống: “Anh nên nói sớm với em một chút, nếu không em còn tưởng rằng anh thật sự sẽ kết hôn với Dương Hà Khuê.”
“Kỳ thật thì em nên đoán ra được một chút chứ!”
“Ừa!” Quách Thanh Tú khẽ gật đầu: “Lần trước khi nhìn thấy chiếc lồng sắt ở trong phòng khách, bọn họ lừa em, nói là chó săn lớn, nhưng mà tôi không hề tin, nếu như là chó thì sẽ có mùi. Em đã sớm nghi ngờ anh đang giấu người nào đó, chỉ không biết người anh che giấu là Dương Hà Khuê.”
Tròng mắt đen của Lâm Việt Thịnh bắn ra tia lửa, cả người trở nên vô cùng phẫn nộ và sắc bén.
“Sau khi trở về từ Mỹ, anh đã bắt đầu điều tra chuyện này. Điều tra rất lâu, mới định vị đến Dương Hà Khuê, ban đầu anh dùng rất nhiều mánh khóe nhưng cô ta đều không chịu nói, sau đó, anh dùng máu của em để đưa virus vào cơ thể của cô ta, nhưng cô ta lại không sợ chết, thà chết cũng không nói thuốc giải đang ở đâu.”
Quách Thanh Tú ngây người nhìn Lâm Việt Thịnh, cô không ngờ rằng, Dương Hà Khuê ngoài mặt nhìn thì có vẻ ngọt ngào đơn thuần, lại che giấu một tư tưởng tư tưởng cực đoan như vậy.
“Yêu cầu của cô ta là tổ chức hôn lễ với cô ta, mặc dù biết rõ đây là giả, chỉ là có lệ với cô ta, nhưng cô ta vẫn muốn...”
Trong mắt Lâm Việt Thịnh hiện lên vẻ áy náy: “Xin lỗi, Thanh Tú, là anh không tốt, em nói đúng, anh là tên cặn bã. Nếu như không phải do anh, em cũng không phải chịu tai nạn này...”
Quách Thanh Tú ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ánh mắt nồng nhiệt nhìn Lâm Việt Thịnh.
“Chuyện này cũng trách em, rõ ràng anh đã từng nhắc nhở em, bảo em không nên đến gần Dương Hà Khuê, nhưng em lại không nghe lời anh, còn để cô ta vào công ty của mình, cho cô ta rất nhiều thời cơ để lợi dụng...”
“Cô gái ngốc...” Trong mắt của Lâm Việt Thịnh tràn ngập sự cưng chiều.
Quách Thanh Tú cúi đầu xuống, vùi vào trong lồng ngực của Lâm Việt Thịnh, nở nụ cười dịu dàng và ngọt ngào.
“Em còn tưởng rằng, do em là người nhà họ Quách, cho nên anh mới cố ý làm tổn thương em như vậy.”
Quách Thanh Tú lẩm bẩm, trên mặt lộ ra vẻ day dứt.
Lâm Việt Thịnh đưa tay nhéo tai của cô: “Sau này không được phép nói nhảm nữa, chẳng lẽ em không yêu anh sao?”
Quách Thanh Tú cười hì hì, không trả lời.
“Ngẩng đầu lên nào...”
Lâm Việt Thịnh bá đạo ra lệnh, Quách Thanh Tú quay sang nhìn hắn.
Trong tròng mắt đen đẹp đẽ của Lâm Việt Thịnh tỏa ra ánh sao sáng ngời, giọng nói trầm thấp cuốn hút vang lên.
“Nói em yêu anh đi!”
“Không muốn!”
Quách Thanh Tú kiên định phản đối, nơi này là bệnh viện đó, thổ lộ ở chỗ này không được hay lắm.
“Nói em yêu anh đi, nếu không bây giờ anh sẽ cưỡng bức em đó.”
Lâm Việt Thịnh ngang ngược đe dọa, tròng mắt đen “mãnh liệt” nhìn chằm chằm vào mắt của Quách Thanh Tú.
“Không muốn, Lâm Việt Thịnh, anh đừng có quá trớn.”
Quách Thanh Tú thấy Lâm Việt Thịnh dường như sắp nhào tới, cô vội vàng quay đầu muốn chạy, Lâm Việt Thịnh túm chặt lấy cô.
Không nói lời nào, hắn đè cô lên trên giường.
“Loảng xoảng rầm rầm...”
Giá treo túi truyền nước phát ra tiếng va đập, Quách Thanh Tú vừa kháng cự vừa la lên.
“Này, máu chảy ngược ra rồi kìa.”
Lâm Việt Thịnh dứt khoát rút kim tiêm ra, cũng không còn thời gian truyền dịch nữa, thở dốc nặng nề, nụ hôn quyết liệt phủ lên Quách Thanh Tú.
Lâu rồi không hôn, tim của hai người đều đập rất nhanh.
Nụ hôn nóng bỏng của hắn rơi lên cánh môi của cô, cô khẽ run lên, giống như bươm bướm vui sướng, nhẹ nhàng vỗ cánh.
Hắn nhẹ nhàng cạy làn môi anh đào nhỏ nhắn của cô ra, khẽ khàng liếm láp từng chút một, chạm vào phần lưỡi như hoa tử đinh hương đang hoảng loạn của cô, bá đạo hút vào.
Người phụ nữ này, trong miệng ngọt đến mê người, hắn có nếm thử trăm lần mà cũng không thấy ngán, chẳng thể kiềm chế nổi dục vọng.
“Này, không được...”
Quách Thanh Tú vừa rảnh rỗi liền lập tức phản kháng, chưa nhắc tới việc nơi này là bệnh viện, mà quan trọng là trên tay của vị này vẫn còn đeo băng.
Cảnh tượng máu chảy đầm đìa này, làm sao cô có thể hành động được?
Dục vọng mãnh liệt trong máu của Lâm Việt Thịnh đã được hắn nhen nhóm, nửa dưới của hắn có một vật cứng cáp đang chống đỡ bụng dưới của cô.
“Nơi đó không được...”
Lâm Việt Thịnh thở hổn hển, đầu lưỡi thuận theo phần cổ mềm mại của cô, một đường lướt xuống dưới, chậm rãi dừng tại vai của cô.
Hắn dùng bàn tay khỏe mạnh thâm nhập vào áo trong của cô, vô cùng thuần thục cởi bỏ chiếc khóa ngoài dễ thương của cô.
Hắn vén áo trong của cô lên, cúi đầu ngậm lấy trái anh đào của cô.
“A... ưm, đừng, Lâm Việt Thịnh...”
Quách Thanh Tú được bao quanh bởi một cảm giác dễ chịu, sự mềm mại và ướt át nóng hổi đến từ phía trước ngực khiến cho cơ thể của cô trở nên nhạy cảm và khoan khoái.
“Cho anh...” Giọng nói của Lâm Việt Thịnh tràn đầy sắc dục, trở nên kích động và thô lỗ.
Hắn liếm và hôn khuyên tai của cô, nói lời thâm tình bên tai cô.
“Không được, nơi này là bệnh viện...”
“Cho anh, bảo bối, em rất cuốn hút...”
Bàn tay to rộng của Lâm Việt Thịnh kéo chiếc váy của cô ra, vội vã phóng thích sự nóng rực của mình vào cơ thể mềm mại của cô.
“A...” Quách Thanh Tú phát ra tiếng rên rỉ sung sướng.
Lâm Việt Thịnh đặt Quách Thanh Tú lên giường bệnh, anh đứng trên sàn nhà, dùng lực đẩy cô.
Cơ thể của Quách Thanh Tú ngửa ra sau, hai tay chống lên giường bệnh, chống lại sự va chạm ngày càng mãnh liệt hơn của Lâm Việt Thịnh.
Nửa tiếng sau, hai người đều thở hồng hộc nằm trên giường bệnh.
Lâm Việt Thịnh dùng một tay ôm Quách Thanh Tú, hai người chen chúc trên chiếc giường chật hẹp.
Một y tá đi vào thay thuốc, ngẩng đầu nhìn thấy hai người trên giường bệnh, mãi một hồi lâu vẫn không có phản ứng lại.
“Thưa cô, cô không thể nằm ở đó, cô...”
“Cút ra ngoài!”
Lâm Việt Thịnh tức giận quát lên, y tá cái gì chứ, không có mắt thấy đây họ đang ở trong phòng bệnh cao cấp sao.
Y tá sợ hết hồn, vội vội vàng vàng lui ra ngoài.
Quách Thanh Tú thì ngược lại, cô ngượng ngùng đến độ sắc mặt đỏ bừng, có cảm giác giống như đi ăn trộm bị người ta bắt được.
“Lâm Việt Thịnh, buông em ra, em không thể nằm ở đây được.”
“Không được, nếu như em không nằm ở đây, anh cũng sẽ không nằm ở đây.”
Thế là, Quách Thanh Tú lại phát hiện ra một sở trường khác của cậu chủ Lâm, ngoại trừ da mặt siêu dày, còn có bản lĩnh chơi xấu không ai sánh bằng.
“Nằm thì nằm, tay của anh sờ mó lung tung khắp nơi làm gì đó hả!” Quách Thanh Tú nhỏ giọng phàn nàn.
“Khà khà, chỗ này có tính đàn hồi, sờ một tí em cũng không bị thiệt... Ồ, hình như đã lớn hơn rất nhiều, đây là công lao của anh nhỉ!” Lâm Việt Thịnh không biết xấu hổ nói.
Quách Thanh Tú lại bị quét thêm một màu đỏ từ khuôn mặt nhỏ nhắn đến tận cổ, người đàn ông này, sao lại có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?
Nói ra lời hạ lưu như vậy mà một chút biểu cảm lúng túng cũng không có.
Nhưng mà, bất kể Quách Thanh Tú kháng nghị như thế nào, từ đầu đến cuối Lâm Việt Thịnh đều không nỡ lấy bàn tay to lớn ra khỏi quần áo của cô.
Cứ bá đạo nắm chặt không buông tay như thế.
Quách Thanh Tú đành phải lấy chăn che lên cơ thể của mình, thật sự không có cách nào để thắng được hắn.
“Lâm Việt Thịnh, vậy thì con của chúng ta, có phải cũng sẽ bị nhiễm không?”
Lâm Việt Thịnh im lặng một hồi lâu: “Tình hình cụ thể thì không rõ lắm, lúc trước anh khuyên em bỏ đưa nhỏ đi, cũng là vì việc này, anh lo sau khi đứa trẻ sinh ra, sẽ có thiếu sót gì đó...”
Thiếu sót! Quách Thanh Tú kinh hãi, tại sao cô lại không cân nhắc nhiều như vậy chứ! Vẫn là Lâm Việt Thịnh suy nghĩ sâu xa.
Lúc trước, cô hiểu lầm hắn như thế, nhưng hắn lại không hề giận cô.
Trong lòng Quách Thanh Tú cảm thấy ấm áp.
Thế nhưng rất nhanh lại cảm thấy mất mát.
“Vậy phải làm thế nào đây? Nếu như con của chúng ta bị lây nhiễm thì phải làm sao?”
Lâm Việt Thịnh cúi đầu hôn lên mái tóc đã trở nên lơ thơ của Quách Thanh Tú.
“Anh sẽ nghĩ cách để Dương Hà Khuê nói ra thuốc giải...”
Người phụ nữ Dương Hà Khuê này, khó đối phó hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Cứng rắn không chịu, hắn buộc lòng phải dùng biện pháp mềm dẻo, hắn đã làm theo yêu cầu của cô ta.
“Lâm Việt Thịnh, cô ta thật sự sẽ đưa cho sao?”
“Ừm, anh sẽ có cách khiến cho cô ta phải nói ra.”
Lâm Việt Thịnh chìm vào trong suy nghĩ sâu xa.
Buổi tối, Quách Thanh Tú trở về nhà, dì Trần đã cùng bác sĩ Wister từ Hong Kong đến đây.
Nhìn thấy Quách Thanh Tú, suýt chút nữa dì Trần đã bật khóc.
Bà kéo tay Quách Thanh Tú, nước mắt tuôn rơi.
“Cô Quách, cô không sao chứ? Tôi, chúng tôi còn tưởng rằng cô đã đi vòng quanh thế giới...”
Quách Thanh Tú đổ mồ hôi tay: “Dì Trần, tôi xin lỗi vì không nói với dì những chuyện này mà đã chạy rồi. Nhưng tình hình lúc đó cấp bách, nếu như tôi nói rõ với vú, chắc chắn dì sẽ không để tôi trở về, xin dì đừng giận tôi.”
Dì Trần thở dài thật sâu, hồi lâu mới buông tay.
“Tôi nào có giận cô, tôi chỉ lo cho cô mà thôi. Cô Quách, ôi... Nhưng mà, hiện giờ cô an toàn trở về là tốt rồi, cuối cùng chúng tôi cũng thấy yên tâm.”
“Hì hì!” Quách Thanh Tú vỗ vai dì Trần.
“Mọi người đừng sợ, tôi sẽ nói hộ với Lâm Việt Thịnh, bảo anh ấy không được trách móc mọi người.”
Trước giờ, tính khí Lâm Việt Thịnh vốn không tốt, người làm trong nhà hầu như không ai chưa từng bị anh mắng.
Lúc này dì Trần mới ngừng khóc mà bật cười: “Quả thật là do chúng tôi không làm tròn bổn phận, cậu chủ mắng cũng là điều hiển nhiên.”
Ánh mắt của Quách Thanh Tú rơi xuống một bóng hình xinh đẹp đang ngồi trên ghế sô pha, mặc dù hôn lễ đã qua lâu rồi nhưng Dương Hà Khuê vẫn mặc áo cưới trắng tinh, cô ta rất phách lối ngồi trên ghế sô pha, y hệt như bà chủ của nhà này.
Đối với sự trở về của Quách Thanh Tú, cô ta không hỏi không can dự, giống như không hề nghe thấy.
Dì Trần nhìn Dương Hà Khuê, rồi lại nhìn Quách Thanh Tú, ánh mắt ngờ vực quan sát cô.
Quách Thanh Tú giơ tay lên: “Mọi người đi xuống đi!”
Dì Trần lưỡng lự một lúc, đi ra ngoài.
Quách Thanh Tú đi về phía Dương Hà Khuê.