Bóng dáng Tăng Thanh Hải xuất hiện trong tầm mắt anh.
Tăng Thanh Hải mặc bộ âu phục thoải mái màu trắng, ôm một bó hoa trong tay, anh cúi người đặt bó hoa tươi lên trước mộ của Quách Hoàng Tùng, trịnh trọng cúi người một cái.
"Chú Quách, cháu đã hứa với chú, cháu muốn chăm sóc thật tốt cho Thanh Tú, trọn đời trọn kiếp. Chú yên tâm đi, cháu nói được làm được, bất kể cháu với Thanh Tú có thân phận thế nào, cháu sẽ không từ bỏ lời hứa của mình."
Trên gương mặt ôn hòa của Tăng Thanh Hải là biểu cảm vô cùng chân thành.
Trái tim Quách Thanh Tú tràn ngập cảm giác ấm áp, cô mỉm cười, cho dù khóe mắt vẫn vương chút nước mắt.
"Thanh Tú, bây giờ em không sợ nữa rồi chứ?"
Quách Thanh Tú cười cười gật đầu: "Anh Hải, sao anh lại tới đây?"
"Ừ, hôm nay là giỗ đầu của chú Quách, anh đến đây với chú, để chú đỡ phải trơ trọi một mình."
Tăng Thanh Hải nói chuyện vô cùng chân thành, trái tim như sắp bị cảm giác ấm áp nhấn chì.
"Thanh Tú, sao em lại đeo kính râm?"
Chiếc kính râm bản to che khuất quá nửa gương mặt cô, trông rất không cân đối, trong trí nhớ của anh, Quách Thanh Tú cũng không đeo kính râm.
Sắc mặt Quách Thanh Tú có phần lạnh đi: "Anh Hải, em bị một căn bệnh lạ rất đáng sợ."
"Mau nói cho anh nghe!"
Quách Thanh Tú im lặng trong chốc lát, sau đó gom hết dũng cảm tháo kính xuống, ngẩng mặt lên nhìn Tăng Thanh Hải: "Anh nhìn mắt em đi..."
Tăng Thanh Hải liếc mắt nhìn, bỗng chốc chấn động, anh không ngờ rằng hóa ra mắt cô lại thế này...
"Thế này là...?"
Quách Thanh Tú cay đắng ngồi bệt xuống đất: "Em cũng không biết thế này là thế nào, tóc em rụng từng búi to, mắt cũng đỏ ửng như thế này, em thực sự rất sợ, em định đi kiểm tra lại lần nữa."
Tăng Thanh Hải nhìn đôi mắt của cô, hồi lâu sau mới khẽ cười: "Không sao đâu, có phải gần đây em lại bị đau đầu nữa không. Mắt em như thế này là do mao mạch trong mắt bị vỡ, lát nữa anh cùng em đi mua ít thuốc chống sưng là được."
Nỗi lo sợ trong lòng Quách Thanh Tú bỗng chốc tan biến ngay.
"Thật vậy sao? Không phải chứng bệnh kì lạ gì đúng không?"
"Khà khà, anh lừa em làm gì, lúc trước cũng có đợt anh đau đầu vô cùng, trong mắt cũng nổi tơ máu thế này này, em đừng sợ!"
Quách Thanh Tú vui vẻ mỉm cười: "Cảm ơn anh quá, anh Hải, em thực sự không biết nên cảm ơn anh thế nào mới được."
Tăng Thanh Hải chỉ mỉm cười, anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay.
"Vẫn còn sớm, anh đưa em đi mua thuốc, sau đó cùng nhau ăn bữa cơm nhé, được không?"
"Được ạ!"
Khi rời khỏi khu mộ, Quách Thanh Tú bảo Lê Hùng Việt quay về trước, cô ngồi lên xe của Tăng Thamnh Hải, rời khỏi nội thành.
Tăng Thanh Hải lái xe rất vững vàng, Quách Thanh Tú ngồi yên ở bên cạnh.
"Thanh Tú, em có còn nhớ không? Cửa hàng bán hạt dẻ rang mà lúc trước em thường đến bây giờ bị di dời rồi."
Quách Thanh Tú mỉm cười: "Ôi, vậy ạ, em thực sự không biết tại sao lúc trước em thích ăn hạt dẻ rang đến thế, nhưng bây giờ không thích ăn một chút nào."
Ánh mắt của Tăng Thanh Hải thoáng hiện vẻ thất vọng, cô ấy quên hết rồi!
"Không quan trọng lắm, con người luôn cần trưởng thành, sẽ từ từ tiếp nhận cái mới và quên đi chuyện cũ."
Quách Thanh Tú có chút ngẩn ngơ.
"Thanh Tú..." Tăng Thanh Hải khẽ gọi một tiếng, Quách Thanh Tú không đáp lời anh.
Tăng Thanh Hải gọi thêm tiếng nữa, Quách Thanh Tú mới ngẩng mặt lên, trên mặt toàn mồ hôi lạnh, biểu cảm trông rất đau đớn.
"Em sao thế?"
Tăng Thanh Hải vội vàng dừng xe bên vệ đường.
Quách Thanh Tú nghiến hai hàm răng, mũi chun lại, lông mày nhíu chặt lại đầy đau khổ, "Đau quá!"
Mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo trên người cô.
Tăng Thanh hải vội vàng cởi áo khoác ngoài quấn chặt cơ thể cô lại.
"Em chịu đựng thêm một chút nữa, anh đưa em đến bệnh viện..."
Quách Thanh Tú vươn tay nắm chặt bàn tay Tăng Thanh Hải, đau đớn nói: "Em đau quá... Đừng, đừng nói với Lâm Việt Thịnh!"
Tăng Thanh Hải thấy trái tim mình tan vỡ trong một khoảnh khắc, cô ấy đã bị bệnh đến mức này mà còn sợ để Lâm Việt Thịnh biết, trong lòng cô ấy, địa vị của người đàn ông kia quan trọng cỡ nào?
Chiếc xe nhanh chóng tiến vào bệnh viện, Tăng Thanh Hải bế Quách Thanh Tú chạy thẳng vào bệnh viện.
"Thanh Tú, cố gắng lên, sắp đến nơi rồi!"
Cơn đau như nước biển tràn tới, Quách Thanh Tú dần dần mất đi thần trí.
Cảm giác như toàn thân từ từ rơi xuống vực sâu của đau đớn, mãi mãi không thể trốn thoát được.
Thật kì lạ, rõ ràng cô đã đau đến mức này rồi, tại sao vẫn chưa chết vì đau nhỉ?
Cũng không biết đã qua bao lâu, Quách Thanh Tú dần dần tỉnh táo lại.
"Thanh Tú, em tỉnh rồi!"
Tăng Thanh Hải lập tức ghé tới, mừng rỡ nắm lấy tay cô.
Quách Thanh Tú yếu ớt nhìn anh một hồi lâu, dường như bấy giờ mới nhớ ra mình đang ở đâu.
"Anh Hải, cảm ơn anh đã cứu em!"
"Thanh Tú, sao em lại nói năng khách sáo như vậy với anh."
Anh không cần sự cảm kích của cô, anh cũng không cần sự áy náy của cô, thứ anh cần không phải điều đó.
"Anh Hải, anh thật tốt!"
Quách Thanh Tú lên tiếng, giọng nói rất yếu.
"Em không sao là được rồi, bác sĩ vừa mới rời đi..."
"Anh Hải, bác sĩ nói em bị bệnh gì vậy?"
Tăng Thanh Hải im lặng một lúc rồi mới cười cười: "Bác sĩ chẳng nói gì cả, chắc là kết quả xét nghiệm chưa có! Em đừng lo lắng, bác sĩ nói em bé trong bụng em rất mạnh khỏe, ban nãy vừa làm siêu âm xong, đứa bé biết cử động rồi, rất to rồi."
Tăng Thanh Hải cố ý chuyển đề tài, tâm trạng Quách Thanh Tú dần dần tốt hơn, chỉ cần thảo luận chủ đề liên quan đến đứa bé, cô sẽ có tâm trạng sáng láng như mặt trời.
"Anh Hải, làm phiền anh đưa điện thoại cho em."
Tăng Thanh Hải mang túi xách của cô tới. Quách Thanh Tú mở điện thoại ra, trên màn hình đã có một đống cuộc gọi nhỡ, toàn đến từ số của Lâm Việt Thịnh.
Cái người này, chắc chắn đã nhận được báo cáo của Lê Hùng Việt nên cuống rồi.
Quách Thanh Tú cười cười lắc đầu, gọi lại cho Lâm Việt Thịnh, ở đầu dây bên kia, tốc độ nhận cuộc gọi của Lâm Việt Thịnh vô cùng nhanh: "Quách Thanh Tú, cô chết dí ở cái xó nào rồi?"
Trong điện thoại vang lên tiếng hét như nổi trận lôi đình của Lâm Việt Thịnh, hắn gần như gào ầm lên.
Tai của Quách Thanh Tú suýt điếc vì tiếng hét của hắn.
Cô vội vàng để điện thoại ra xa tai một chút.
"Lâm Việt Thịnh, đừng tức giận nữa, do em không tốt, em không nói với anh là vì em đang ở bệnh viện."
Lâm Việt Thịnh cuống lên: "Làm cái gì thế? Bị thương ở đâu rồi?"
Giọng điệu nôn nóng như thể người vừa nổi giận xung thiên là một người khác, Quách Thanh Tú thấy lòng ngọt ngào hơn.
"Không sao đâu, chỉ ôm bé con đi siêu âm thôi, anh Hải đưa em đến. Bây giờ làm xong rồi, anh đến đón em về nhà đi!"
"Được rồi, em đợi đấy, đến ngay đây." Lâm Việt Thịnh ngắt cuộc gọi.
Quách Thanh Tú cất điện thoại đi, mỉm cười nhìn Tăng Thanh Hải.
"Anh Hải, ngại quá, lúc nào cũng làm phiền anh, à phải rồi, Lý Vi Vi bây giờ thế nào rồi? Đã có thai chưa?"
Tăng Thanh Hải lắc đầu: "Bọn anh còn trẻ, tạm thời chưa có ý định này."
Chưa nói dứt câu, chuông điện thoại của Tăng Thanh Hải đã vang lên.
Quách Thanh Tú che miệng cười: "Chắc không phải điện thoại của Lý Vi Vi đấy chứ, đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay."
Tăng Thanh Hải liếc nhìn màn hình rồi mỉm cười với Quách Thanh Tú: "Em đoán đúng rồi, đúng là cô ấy, anh ra ngoài nhận điện thoại chút nhé."
"Anh đi đi! Em nằm nghỉ một lát."
Tăng Thanh Hải cầm điện thoại, mặt mũi u ám đi ra ngoài.
Lý Vi Vi này, không hiểu đang làm cái gì, chỉ cần anh ở bên ngoài hơi lâu một chút, điện thoại dò hỏi của cô ta đã gọi tới nơi.
"A lô..."
"A Khiêm, bây giờ anh đang ở đâu thế?" Lý Vi Vi vội vàng hỏi.
Tăng Thanh Hải im lặng trong chốc lát, có vẻ không khách sáo nữa: "Em có chuyện gì?"
"À, em đặt một nhà hàng, trưa nay cùng nhau ra ngoài ăn nhé!"
Tăng Thanh Hải lạnh lùng đáp: "Hôm nay anh rất bận, công ty có rất nhiều việc cần xử lý."
Tăng Thanh Hải cầm điện thoại, đứng ở tận cuối hành lang.
Nếu như anh chịu quay đầu, anh sẽ nhìn thấy ngay ở một lối rẽ, Lý Vi Vi đang cầm điện thoại, buồn bã nhìn ttheo anh.
Từ lúc anh ra khỏi cửa, cô ta đã lái xe theo dõi anh.
Cô ta biết rất rõ anh đang làm gì.
Từ sáng sớm đã lảng vảng bên ngoài biệt thự nhà họ Lâm, sau đó theo xe của nhà họ Lâm, đến khu mộ, rồi lại lái ra khỏi khu mộ.
Lý Vi Vi theo sát không sót một đoạn nào, cô ta từng thật thà tin rằng giữa Tăng Thanh Hải và Quách Thanh Tú không có tư tình gì.
Nhưng bây giờ, cô hiểu rất rõ rằng, trái tim anh chưa từng gạt bỏ vị trí của cô gái này.
Cảm giác thất bại nặng nề đè nén khiến cô ta không thể thở được, cô ta không chịu nhận thua, rõ ràng cô ta mới là người thắng trên chiến trường này.
Bởi vì có được, còn khó chịu hơn cả việc mất đi sao?"
“Hải, hôm nay là sinh nhật em, lẽ nào anh không thể mừng sinh nhật cùng em sao?" Lý Vi Vi làm nũng với anh.
"Công việc còn rất nhiều, thế này đi, tối nay anh về chúc mừng em, được không?"
Tăng Thanh Hải đã cho cô một con đường lui, Lý Vi Vi thấy sự việc có chuyển biến tốt nên biết đường rút lui: "Được! Vậy tối nay em đợi anh nhé!"
Lý Vi Vi cúp máy, cầm điện thoại mà ngẩn ngơ, nhìn Tăng Thanh Hải đi vào phòng bệnh, trái tim cô khó chịu như bị dao cứa.
Tăng Thanh Hải vội vàng đi vào phòng bệnh, phát hiện ra không thấy bóng dáng Quách Thanh Tú đâu nữa.
Anh hơi khựng lại, điện thoại đổ chuông, anh mở ra xem, hóa ra là tin nhắn mà Quách Thanh Tú gửi tới.
"Anh Hải, cảm ơn anh đã đưa em đến bệnh viện. Em đi đây, Lâm Việt Thịnh tới đón em rồi, em thấy anh đang gọi điện thoại, à phải rồi, ban nãy hình như em nhìn thấy Lý Vi Vi."
Tăng Thanh Hải ấn thoát khỏi tin nhắn, tầm mắt anh hướng tới chiếc áo khoác bị vứt tùy tiện trên nền đất.
Anh bước tới, lặng lẽ cúi người, nhặt áo khoác của mình lên.
Có lẽ, trong lòng Quách Thanh Tú, anh cũng giống chiếc áo khoác này, cô chưa từng trân trọng.
Gương mặt tuấn tú của Tăng Thanh Hải trở nên méo mó.
Anh cứ yêu cô bất chấp tất cả, mà cô thì cứ như thế này, lúc không cần đến anh nữa thì nhẹ nhàng vứt bỏ anh.
Một chiếc Rolls Royce màu đen đi ngang qua khu phố sầm uất.
Quách Thanh Tú ngồi trên ghế phó lái, Lâm Việt Thịnh lái xe, có vẻ vẫn còn tức giận.
Hắn không thích nhìn thấy Quách Thanh Tú và Tăng Thanh Hải ở cạnh nhau.
"Anh lại ghen nữa à?"
“Anh có đâu?" Lâm Việt Thịnh kiêu ngạo hất cằm, vừa phách lối vừa bạo ngược.
"Nhưng mà tại sao em lại ngửi thấy mùi chua loét nhỉ, lẽ nào không phải từ trên người anh sao?"
Quách Thanh Tú cố ý trêu đùa hắn, Lâm Việt Thịnh thẹn quá hóa giận: "Quách Thanh Tú, em quá đáng quá đấng, tại sao em cứ nhân lúc không có anh mà đi hẹn hò với cái tên cặn bã kia vậy."
Quách Thanh Tú tức giận vì câu nói này của anh: "Anh Hải không phải người cặn bã, Lâm Việt Thịnh, anh nói ghê tởm quá đấy. Bọn em hẹn hò bao giờ?"
"Hừ, không có chắc? Nếu không có, tại sao áo vest của anh ta lại đắp trên người em?"
"Em ngất, không phải em đã giải thích với anh rồi sao, chúng em tình cờ gặp nhau ở khu mộ, sau đó em phát bệnh, anh ấy đắp áo lên cho em."
Lâm Việt Thịnh im lặng, cô ấy lại phát bệnh à?
"Lâm Việt Thịnh, anh không nhỏ mọn đến thế chứ?" Quách Thanh Tú cười cười hỏi.