"Có phải Lâm Việt Thịnh bảo anh không được nói với tôi không?"
Quách Thanh Tú dồn ép anh ta, từng bước từng bước ép buộc, khiến Wister không còn đường lui nữa.
"Cô Quách, mọi chuyện không như cô nghĩ đâu, thực sự có thể có thuốc giải, cậu chủ Lâm đang cố gắng."
Bác sĩ Wister giải thích với vẻ bất lực, anh ta tưởng rằng Quách Thanh Tú đã biết từ lâu rồi.
Nhưng, bây giờ có được câu trả lời như vậy từ chỗ Wister, trong lòng Quách Thanh Tú coi như hiểu rõ.
Cô mệt mỏi quay người, đi về phía phòng ngủ trên tầng.
Nằm ngửa trên chiếc giường rộng lớn, Quách Thanh Tú lặng lẽ rơi nước mắt.
Buổi sáng ngày hôm sau, cô nhận được cuộc gọi từ Dương Diệp Sơn.
"Thực ra tôi không muốn..."
"Anh cứ nói thẳng đi, tôi đã chuẩn bị tâm lý rồi..."
Quách Thanh Tú lạnh lùng ngắt ngang câu nói do dự của Dương Diệp Sơn, trên thực tế, cô đã thức trọn một đêm.
Chờ đợi trong đau khổ...
"HVE... Đây là tên của loại virus, không dễ chữa trị, thuốc giải rất khó tìm, nhưng sẽ không nguy hại đến tính mạng quá nhanh." Dương Diệp Sơn bình tĩnh nói.
Trái tim Quách Thanh Tú đã run rẩy không ngừng, cô gần như không cầm nổi điện thoại nữa.
Hết lần này đến lần khác được chứng thực.
"Cô sẽ không đến mức chịu không nổi chứ?"
Dương Diệp Sơn thấy Quách Thanh Tú hồi lâu không có phản ứng gì, lo lắng cất tiếng hỏi.
"Không, tôi rất ổn, cảm ơn anh!"
Quách Thanh Tú cúp điện thoại trong cảm giác chết lặng.
Cô vẫn luôn cho rằng mình rất kiên cường, rất dũng cảm, hóa ra bản thân cô yếu đuối thế này.
HVE...
Lâm Việt Thịnh, tại sao anh đối xử với tôi như thế?
Hai bàn tay Quách Thanh Tú không ngừng run lên, không thể nào khống chế được, nước mắt lã chã rơi xuống.
Nếu như anh thực sự không yêu tôi, vậy thì buông tha tôi đi, tại sao phải cưỡng ép giữ tôi lại, để tôi chìm ngập trong địa ngục?
Có phải, tôi biến thành tro anh mới thấy vui?
Khoảnh khắc đó, Quách Thanh Tú rất muốn chạy tới bên cạnh Lâm Việt Thịnh hỏi hắn mọi chuyện cho rõ ràng.
Nhưng, bây giờ cô ở Hong Kong xa xôi.
Tất cả mọi thứ này đã được hắn sắp xếp từ trước, hắn sợ cô sẽ chạy thoát, cho nên mới giam lỏng cô ở đây.
Hắn đã dựng nên một cái cớ rất tốt đẹp.
Quách Thanh Tú nhớ tới gương mặt giễu cợt của Dương Hà Khuê.
Quách Thanh Tú, cô mãi không thể có được trái tim của Lâm Việt Thịnh, không tin chúng ta cứ chờ mà xem...
Đúng vậy, khi Dương Hà Khuê nói câu đó, cô còn muốn cười cô ta, còn muốn bảo Dương Hà Khuê quá ấy trĩ, quá tự tin.
Xem ra, người tự tin quá đà nhất chẳng phải ai khác mà chính là bản thân cô.
Nước mắt của Quách Thanh Tú chảy dài trên mặt, cô xoắn hai tay vào nhau, lặng lẽ khóc.
Qua một lúc lâu, Quách Thanh Tú mới từ từ tỉnh táo lại từ trong cảm giác đau thương.
Cô nhất định phải tìm Lâm Việt Thịnh để hỏi cho rõ, rốt cuộc hắn hận cô tới mức nào?
"Dì Trần, dì Trần..."
Quách Thanh Tú lớn tiếng gọi, qua một lúc lâu, dì Trần mới chạy lên.
"Cô Quách, sao thế?"
"Thu dọn đồ đạc, chúng ta lập tức quay về."
Dì Trần khựng lại: "Cô Quách, cậu chủ vẫn chưa bảo chúng ta về, bây giờ chúng ta quay về có phải không tốt lắm không?"
"Có gì mà không tốt, không phải tôi đã làm kiểm tra xong rồi sao? Còn ở lại đây làm gì? Chẳng lẽ phải ở Hong Kong cả một đời sao?" Quách Thanh Tú có chút thất thố, lửa giận bốc lên đầu, cho nên những lời cô nói ra sắc bén như có gai.
"Cô Quách, hay là cô gọi cho cậu chủ đi, xem cậu chủ nói thế nào?"
Quách Thanh Tú lạnh lùng nhìn dì Trần: "Để tôi gọi! Dì ra ngoài trước đi."
"Vâng!" Dì Trần cúi đầu đi ra ngoài.
Quách Thanh Tú cầm điện thoại, đứng trước cửa sổ, lần đầu tiên có cảm giác bầu trời Hong Kong ngột ngạt khó thở đến thế.
Ánh mắt cô liếc thấy có gì đó rơi xuống, đưa tay ra sờ, hóa ra lại là một nắm tóc đen nữa rơi xuống.
Trái tim Quách Thanh Tú hoàn toàn bị bao phủ bởi cảm giác sợ hãi và buồn bã.
Lâm Việt Thịnh, rốt cuộc anh đã từng yêu tôi chưa?
Quách Thanh Tú cầm điện thoại, ấn từng số trong dãy số điện thoại của Lâm Việt Thịnh, sau khi gọi đi, cơn giận của cô khó mà đè nén được, cô muốn chất vấn hắn.
Điện thoại kêu được một lúc rồi đột nhiên bị ngắt.
Quách Thanh Tú cầm điện thoại, không cam tâm, gọi thêm lần nữa, trong điện thoại vang lên tiếng nhắc nhở máy móc.
"Số điện thoại mà bạn gọi đã tắt máy, xin hãy gọi lại sau."
Quách Thanh Tú nghiến răng, không cam lòng, gọi lại lần nữa.
Kết quả nhận được vẫn y như vậy, nước mắt của Quách Thanh Tú lã chã rơi xuống.
Lâm Việt Thịnh, anh là tên khốn nạn, anh có thể khốn nạn hơn được nữa không?
Quách Thanh Tú tức giận đi xuống tầng, dì Trần cũng không đi xa, vẫn luôn chờ ở cửa phòng.
Thấy Quách Thanh Tú vừa căm phẫn vừa đau buồn đi ra ngoài, vội vàng đi theo.
"Cô Quách, cô định đi đâu vậy?"
"Tôi phải về nước, tôi không muốn ở Hong Kong nữa!"
"Cô Quách, cô đừng quậy nữa! Qua hai ngày nữa, đợi việc bên cậu chủ được sắp xếp ổn thỏa, chúng ta sẽ quay về..."
Quách Thanh Tú khựng lại, cô dừng bước, nhìn dì Trần với vẻ nghi ngờ.
"Chuyện gì được sắp xếp ổn thỏa?"
Dì Trần biết mình lỡ lời, biểu cảm rất hoảng loạn, vội vàng giải thích: "Cô Quách, cô nghĩ nhiều rồi, ý của tôi là đợi công việc của cậu chủ xong xuôi, tất nhiên cậu chủ sẽ tới đón cô."
"Không được, tôi phải về ngay bây giờ."
Quách Thanh Tú lờ mờ cảm nhận được dì Trần đang giấu cô Trươngyện gì đó, có thể cả thế giới này đều biết, chỉ có mình Quách Thanh Tú bị che mắt không hề hay biết gì.
Nếu như Dương Diệp Sơn không nói cho cô biết, vậy thì có khi bây giờ cô vẫn còn ngu ngốc và kiên định tin tưởng Lâm Việt Thịnh.
Quách Thanh Tú, mày đúng là con đàn bà ngu độn!
Quách Thanh Tú nước mắt nhòe nhoẹt đi ra cửa, dì Trần lập tức bước lên phía trước ôm chặt lấy cô.
"Cô Quách, đừng kích động, cô đi như thế này ra ngoài căn bản không thể ngồi máy bay về nước được, thế này nhé, tôi gọi điện thoại cho cậu chủ trước, sau đó đi đặt vé máy bay, chúng ta quay về nhé, được không nào?"
Dì Trần sợ Quách Thanh Tú bất chấp tất cả mà chạy ra ngoài, nếu như Quách Thanh Tú có mệnh hệ gì, bà không thể nào gánh nổi tránh nhiệm.
Quách Thanh Tú bị dì Trần ôm cứng, cũng không có sức lực để vùng vẫy.
Lúc này đây, hai nhân viên bảo vệ ở cổng biệt thự cũng nhìn về phía họ.
Quách Thanh Tú cảm nhận được sự tuyệt vọng sâu không thấy đáy, cô biết Lâm Việt Thịnh đã dựng bức tường này, nhốt cô ở đây, khiến cô mãi mãi không thể trốn thoát được.
"Cô Quách, đừng buồn, thực sự không giống như cô tưởng tượng đâu."
Dì Trần tốn hết sức lực mới kéo được Quách Thanh Tú vào trong. Bà sợ Quách Thanh Tú bụng to rồi, cũng không dám quá mạnh tay, sợ làm tổn thương đến cô, cho nên từng bước đều phải cẩn trọng.
"Dì Trần, con muốn quay về, con muốn quay về, con muốn gặp Lâm Việt Thịnh..."
Quách Thanh Tú bật khóc gào lên, dì Trần lên tiếng nhẹ nhàng khuyên bảo và an ủi cô.
"Cô Quách, bây giờ cô đang mang thai, cho nên sẽ nghĩ ngợi lung tung, thực ra chuyện cô lo lắng căn bản không hề tồn tại, cô Quách, cô tin tôi được chứ?" Dì Trần mệt đến mức mồ hôi chảy đầy đầy, thở hồng hộc, phải gọi thêm một bảo vệ tới giúp đỡ mới tạm thời dẹp yên được Quách Thanh Tú quật cường.
Dì Trần kéo tay Quách Thanh Tú, dùng giọng điệu gần như cầu xin để nói chuyện.
"Cô Quách, chúng ta ở cùng nhau cũng không phải ngày một ngày hai, cô tin bà già này một lần, được không?"
Quách Thanh Tú lau nước mắt, mờ mịt nhìn dì Trần: "Tin tưởng gì cơ? Dì Trần, chuyện này không liên quan gì đến dì, con không muốn liên lụy dì vào trong chuyện này, con biết bình thường dì đối xử với con rất tốt, nhưng chỉ có con mới hiểu rõ tính cách của Lâm Việt Thịnh nhất, ân oán của nhà họ Quách với nhà họ Lâm, không phải chỉ một chữ là có thể hóa giải được."
"Cô Quách, cô thực sự nghĩ nhiều rồi, cậu chủ đối xử với cô rất tốt..." Dì Trần vội vàng biện bạch cho cậu chủ nhà mình.
Quách Thanh Tú từ từ bình tĩnh lại, cô biết dì Trần chỉ là một người làm, tâm tư của Lâm Việt Thịnh chắc chắn không thể cho người làm biết.
Dì Trần thấy Quách Thanh Tú không khóc lóc quấy phá nữa thì tưởng rằng Quách Thanh Tú đã thực sự nghe lọt tai những lời bà nói nên tiếp tục lên tiếng.
"Cô Quách, cô cứ tin tôi một lần đi. Cậu chủ thực sự rất thích cô, chỉ là hiện tại có việc cần bận, không có cách nào tách ra để tới chăm sóc cho cô, cô tin tôi đi, qua hai ba ngày nữa, chắc chắn cậu chủ sẽ đích thân tới Hong Kong đón cô về."
Lời đảm bảo của dì Trần không hề khiến Quách Thanh Tú yên tâm.
Cô mỉm cười, bình tĩnh nhưng lạnh lùng, Lâm Việt Thịnh thực sự tốt đến mức ấy ư?
"Dì Trần, con hiểu rồi, dì yên tâm đi, con sẽ không quậy nữa."
Quách Thanh Tú lạnh nhạt nói vậy rồi một mình đi lên tầng.
Dì Trần thấy bóng dáng Quách Thanh Tú từ từ khuất đi rồi mới vội vàng gọi một cú điện thoại.
"Lê Hùng Việt, tôi là dì Trần đây, cậu chủ đâu rồi?"
"Cậu chủ đang bận, có chuyện gì dì cứ nói với tôi đi!"
"Là thế này, hôm nay không biết có chuyện gì mà cô Quách đùng đùng quậy lên, gào thét đòi quay về. Cậu bảo cậu chủ gọi một cuộc điện thoại tới an ủi cậu chủ đi."
Lê Hùng Việt nghe xong, im lặng hồi lâu rồi nghiêm túc nói.
"Mấy hôm nay tâm trạng cậu chủ cũng không tốt, dì nhất định phải an ủi được cô Quách, sau hôm nay, cùng lắm là qua ngày mai, ngày kia nhất định cậu chủ sẽ đến Hong Kong đón cô Quách về, dì nhất định đừng để sai sót nhé!"
Dì Trần gật đầu lia lịa, cúp điện thoại mà dì Trần toát mồ hôi lạnh khắp người.
Ở góc ngoặt của cầu thang, Quách Thanh Tú bình tĩnh nghe hết cuộc điện thoại, lặng lẽ đi về phòng.
Quách Thanh Tú nằm trên giường, từ từ bình tĩnh lại, theo trực giác của cô, chắc chắn Lâm Việt Thịnh còn chuyện gì đó không thể để người ta biết được muốn giấu cô.
Nếu như hắn thực sự cảm thấy hạ độc cô là vì báo thù, vì giày vò cô, hắn không thể vứt bỏ cô ở Hong Kong.
Với tính cách của hắn, đáng lẽ hắn nên vờn cô như trò mèo vờn chuột.
Hắn sẽ đích thân giày vò cô mới phải.
Quách Thanh Tú cảm thấy đầu mình rất đau, qua một lúc, cô lại gọi cho Dương Diệp Sơn.
"Xin chào, tôi là Quách Thanh Tú..."
Đầu dây bên kia của điện thoại vang lên tiếng đấu kiếm.
Một lát sau, giọng nói có vẻ kiêu ngạo của Dương Diệp Sơn vang lên.
"Quyết định đi theo tôi rồi hả?"
Quách Thanh Tú khẽ cười: "Tất nhiên không có khả năng này, bây giờ anh vẫn ở Hong Kong à?"
"Ừ, vẫn đang ở cảng Victoria, có điều ngày kia sẽ rời khỏi đây, nếu cô muốn đi cùng tôi thì phải nghĩ cho rõ ràng đấy, tránh khỏi hối hận, cơ hội không có lần hai đâu."
"Hờ hờ, tôi cũng muốn... Có điều hiển nhiên tôi còn việc quan trọng hơn để làm, Diệp Sơn, anh có thể giúp tôi một việc không?"
"Ừm, làm việc cho người đẹp là niềm vinh hạnh của tôi!"
"Tôi muốn rời khỏi đây..." Quách Thanh Tú đè thấp giọng, khẽ khàng nói xong.
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân vang lên, Quách Thanh Tú chưa kịp cúp máy, bóng dáng dì Trần đã xuất hiện ở cửa phòng.
"Cô Quách, đến giờ uống thuốc rồi..."