Hắn quay người cong môi nở nụ cười với Quách Thanh Tú, rồi lại dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô: “Lại ngất xỉu!!”
Quách Thanh Tú nắm chăn thật chặt, mặt đỏ bừng lên, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn.
“Được rồi, tôi đi trước đây. Điện thoại di động của em này, tối qua Lê Hùng Việt đem đến đấy. Em nghỉ ngơi cho tốt nhé, để Lê Hùng Việt đưa em về, tôi bảo cậu ta chờ ở ngoài rồi...”
Lâm Việt Thịnh hăng hái tinh thần rời đi.
Quách Thanh Tú ngồi dậy bước chân xuống, bốn phía bức tường đều là gương, đồng thời cũng phản chiếu rõ ràng dáng vẻ của cô.
Trên thân thể yêu kiều trắng như tuyết hiện lên đầy rẫy dấu hôn điên cuồng của tối hôm qua, khắp cả toàn thân.
Đôi mắt hơi mơ màng, khuôn mặt vẫn còn ửng hồng. Quách Thanh Tú có chút ngạc nhiên, đây chính là bộ dạng hiện giờ của cô, chỗ nào có dáng vẻ của một sinh viên cơ chứ.
Nhảy từ trên giường xuống, chân đã ổn rồi.
Tối hôm qua ngâm trong suối nước nóng, lại cộng thêm Lâm Việt Thịnh xoa bóp nên mấy chỗ sưng phù ở trên chân cô đã biến mất hết rồi.
Thử một chút thì đã có thể gắng sức bước đi được rồi.
Quách Thanh Tú nhanh chóng tắm rửa.
Trùm khăn tắm đi ra chợt nghĩ đến cái gì lại quay người cầm lấy điện thoại di động ở trên giường.
Nếu quả thật là ba thì ông sẽ gửi tin lại cho cô lần nữa.
Khởi động máy lên, còn chưa kịp xem có tin nhắn tới hay không thì điện thoại đã tự động sập nguồn, hết sạch pin rồi.
Quách Thanh Tú mặc quần áo lại cho đàng hoàng rồi đi ra, quả nhiên Lê Hùng Việt đang đứng chờ ở cửa, còn đẩy theo một cái xe lăn nữa.
“Cô Quách, chân của cô...”
Thấy Quách Thanh Tú bình tĩnh đi ra như không thì Lê Hùng Việt vô cùng ngạc nhiên, cậu chủ nói suối nước nóng diêm sinh này rất có hiệu quả trị liệu với chuyện làm tan máu bầm, xem ra đúng là vậy thật.
“Ấy, tôi không sao rồi, giờ chúng ta về nhà đi!”
“Được!”
Sau khi trở lại biệt thự thì Quách Thanh Tú cũng không quan tâm đến việc ăn sáng mà chạy thẳng lên trên phòng cắm sạc vào...
Đúng mười phút sau thì lập tức mở máy lên.
Một lúc sau, điện thoại vang lên âm thanh ting ting, mở ra xem thì đúng là có tin nhắn số lạ đến.
Vẫn mấy chữ cũ như tối hôm qua, xưởng xe đạp thứ sáu, chỉ có một chỗ khác là trên đó lại có thêm một mốc thời gian, là sáu giờ tối.
Đây là ông muốn cô qua đó rồi!
Làm sao bây giờ? Quách Thanh Tú có chút bất an.
Điện thoại di động lại đột nhiên vang lên, tay cầm điện thoại của Quách Thanh Tú giật thót, cúi đầu xem thì thấy hai chữ “bạo chúa” đang nhấp nháy.
Cô vội vã nhấn nghe điện.
“Quách Thanh Tú, sao bây giờ mới nghe điện thoại hả?” Giọng nói của Lâm Việt Thịnh vẫn ngang ngược giống y như trước đây.
“À, vừa rồi điện thoại hết pin.”
“Nhớ ăn sáng đấy, đêm nay tôi có chút việc nên không về đâu, em phải chú ý cẩn thận đấy...”
“Anh phải đi công tác à?” Quách Thanh Tú tốt bụng mà hỏi nhiều thêm một câu, thật ra cô chẳng quan tâm hắn đi đâu, miễn rằng cô ở một mình là được.
“Em đang quan tâm tôi đó sao?” Giọng nói của Lâm Việt Thịnh không che giấu được sự mừng rỡ.
“À ừ, đúng vậy đấy, có muốn tôi làm chút bánh ngọt để anh mang lên máy bay ăn không...”
“Được đấy, làm nhiều nhiều lên tí, ngày mai tôi về ăn.”
“Chiều nay em muốn đi siêu thị mua một chút đồ, anh bảo Lê Hùng Việt đưa tôi đi được không?”
Nếu như cô nói muốn đi ra ngoài một mình thì hắn chắc chắn sẽ không đồng ý, ở chung với hắn lâu như vậy thì cô cũng đã học được cách làm sao để thuận theo ý hắn mà bước tiếp.
“Muốn mua cái gì? Để Dì Nguyễn đi mua là được rồi. Chân của em chỉ mới vừa lành lại thôi, không cần nó nữa sao?”
Giọng điệu của Lâm Việt Thịnh rất ngang ngược.
“Ấy, chân của tôi có thể đi được rồi, tôi sẽ cẩn thận hơn mà. Là mấy thứ đồ cá nhân tôi dùng, tôi muốn tự chọn, không muốn để Dì Nguyễn đi đâu...”
“Được rồi, chỉ ra ngoài được một tiếng thôi đấy...”
Lâm Việt Thịnh ngang ngược cúp điện thoại trước. Lần này Quách Thanh Tú không còn nổi giận vì hắn cúp điện thoại nữa mà trái lại lại có cảm giác như trút được gánh nặng vậy.
Tất nhiên thứ Quách Thanh Tú muốn không phải là đi siêu thị rồi, mà là nghĩ cách để đến được xưởng xe đạp.
Nếu như ở đấy đúng là có ba thì nhất định không thể bỏ lỡ được.
Quách Thanh Tú ngồi ngẩn ngơ trong phòng khách, vừa nghĩ đến kế hoạch tối nay thì lập tức cảm thấy tim đập thình thịch rất nhanh.
Ba!
Đã qua mười năm rồi, trong ấn tượng thì ba là một người đàn ông rất đẹp trai. Ông cơ trí mà tốt bụng, hơn nữa sự nghiệp phát triển cũng rất thuận lợi.
Quách Thanh Tú khi còn bé, cuộc sống của cô so với mấy đứa trẻ cùng lứa tốt hơn nhiều lắm. Năm đó, quan hệ với nhà họ Tăng cũng tốt vô cùng.
Biệt thự của hai nhà gần như là nằm sát nhau, nhưng nhà họ Tăng vừa chuyển đi Mỹ không lâu thì trong nhà đã xảy ra thảm kịch.
Tất cả những chuyện này tựa như sương mù mà sít sao bao quanh lấy cô.
Cô rất muốn biết rõ tất cả những chuyện này.
Thời sự đưa tin tập đoàn Tăng Thị ở Hoa Kỳ rót mạnh XX trăm triệu vào thành phố S, khiến cho kinh tế của thành phố S phát triển tăng vọt, đầu tư vào các ngành nghề liên quan đến tài chính, điện tử, thương nghiệp và trang sức...
Quách Thanh Tú bỗng nhiên ngẩng phắt đầu lên, tập đoàn Tăng Thị!!!
Trên màn hình TV xuất hiện khuôn mặt tao nhã lịch thiệp của Tăng Thanh Hải, ở bên cạnh anh là Lý Vi Vi mặc một chiếc đầm suông trắng tinh, hai người đứng dưới ánh đèn có vẻ vô cùng hạnh phúc.
Chừng mấy ngày nay không thấy Tăng Thanh Hải, bây giờ lại thấy anh thì trong lòng Quách Thanh Tú đột nhiên rất khó chịu.
Anh Hải!!
“Cô Quách, nếu cô muốn ra ngoài, bây giờ cũng đến lúc rồi.”
Giọng nói của Lê Hùng Việt cắt đứt mạch suy nghĩ của Quách Thanh Tú. Quách Thanh Tú gật gật đầu, đưa tay đè nén lại sự dao động, tắt TV đi.
Bây giờ cô không còn là cô công chúa nhỏ thuần khiết vui tươi như xưa kia, cô bây giờ là một tình nhân vừa đáng ghét vừa dơ bẩn.
Mà anh giờ đã có vợ chưa cưới xinh đẹp trang nhã ở bên cạnh.
Vận mệnh của cô với anh từ nay về sau sẽ không còn giao nhau nữa.
Khó chịu, cảm giác vô cùng khó chịu, tựa như biển cả sâu thẳm đang nhấn chìm cô vậy.
Quách Thanh Tú chọn siêu thị Waltmal cách khu nội thành cũ không xa lắm.
“Anh ở dưới này chờ, tôi vào xem chút...”
Lê Hùng Việt vô cùng nghiêm túc nói: “Cậu chủ có nói, cô Quách chỉ có thể đi dạo một tiếng mà thôi.”
“Ấy, đúng là vậy, anh ấy lo vết thương ở chân tôi lại tái phát đấy mà. Cơ mà một giờ với hai giờ thì có khác gì nhau đâu? Dù sao hôm nay anh ấy cũng đi công tác nên sẽ không về đâu. Tôi một mình rảnh rỗi ở nhà mãi cũng chán, không bằng giết thời gian thêm một chút đi.”
Lê Hùng Việt cúi đầu: “Xin cô Quách đừng làm khó dễ với tôi tớ như chúng tôi.”
Trải qua chuyện lần trước, Lê Hùng Việt đã bị giáo huấn cho một trận, bây giờ hắn ta không dám tự làm theo ý mình nữa.
Quách Thanh Tú nhẹ nhàng nở nụ cười: “Được rồi, tôi sẽ đi dạo một tiếng vậy.”
Quách Thanh Tú cố ý canh chuẩn thời gian, đi dạo xong một tiếng thì ôm đại túi gì đó đi ra nhét vào trong xe. Lê Hùng Việt lên xe đang chuẩn bị khởi động máy.
Quách Thanh Tú lại khoát tay một cái: “Tôi đi mua cốc trà sữa đã.”
Lê Hùng Việt gật gật đầu, trà sữa thôi mà!
Quách Thanh Tú đi vào quán trà sữa, vài phút sau lại đi ra, nhưng trong tay cô lại cầm đến hai cốc trà sữa, cô niềm nở đưa đến một ly qua cho Lê Hùng Việt.
“Cốc này mời anh đấy, vất vả rồi.”
Lê Hùng Việt gật gật đầu, lễ phép nói cảm ơn một tiếng, định đặt cốc trà sữa lên trên bộ lái.
Quách Thanh Tú lại nhắc nhở: “Uống trước xem thử có ngon không nào, nếu ngon thì nói để tôi mua về cho Dì Nguyễn thêm một cốc nữa.”
Ánh mắt của Lê Hùng Việt lóe lên một tia cảm kích, con người của Quách Thanh Tú thật tốt, lại đối xử chu đáo với người làm như vậy.
Tu hết một cốc trà sữa xong, tại sao đầu lại choáng váng vậy chứ?
Thấy Lê Hùng Việt nằm nhoài trên bộ lái ngủ thiếp đi, đáy mắt của Quách Thanh Tú lóe lên một tia đắc ý.
Thuốc tốt thật đấy!
Quách Thanh Tú đóng cửa xe lại, đi vòng sang một bên khác của siêu thị.
Sắc trời dần dần tối lại, khu nội thành cũ này không thể náo nhiệt phồn hoa hơn so với khu mới được, ngay cả đèn đường cũng cái sáng cái cháy.
Quách Thanh Tú vừa nghĩ tới có thể ba sẽ xuất hiện thì trong lòng cô đã thấy hơi căng thẳng.
Rất nhanh, bước chân đơn điệu của cô đã dừng lại ở phía trước cửa lớn bằng sắt của xưởng, cầm điện thoại di động xem qua thì không sớm không trễ, vừa đúng giờ.
Cô đã cẩn thận tính toán hết rồi, thuốc ngủ kia có hiệu quả ba tiếng, trong ba tiếng này có đã có thể lo liệu xong xuôi mọi việc rồi. Sau đó sẽ đi tìm Lê Hùng Việt, thần không biết quỷ không hay...
“Có ai không?” Quách Thanh Tú bước đến gõ nhẹ vào cửa sắt, âm thanh bình dị thế thôi mà trong lúc chạng vạng này lại tỏ rõ sự quạnh hiu.
Chỗ này rất tối, ngay cả một cái đèn đường cũng không có, Quách Thanh Tú không thể không dùng đèn flash của điện thoại soi chiếu.
Nói thật, nếu không phải lúc trước có thấy bóng ba xuất hiện ở đây thì cô chắc chắn sẽ không dám đến chỗ này.
Cộng thêm chuyện về tên biến thái mà Lê Hùng Việt từng nói kia càng khiến cho trong lòng cô có chút thấp thỏm.
Một lúc lâu sau, một loạt tiếng bước chân dồn dập ở ngoài xa truyền đến.
Quách Thanh Tú càng căng thẳng hơn, đang chuẩn bị gõ cửa một lần nữa.
Đột nhiên cánh cửa bên trái của cửa sắt cọt kẹt một tiếng mở hé ra, một bóng người tối tăm xuất hiện trong tầm mắt.
Quách Thanh Tú giơ tay lên soi đèn qua.
Gương mặt đó bị đèn điện thoại rọi vào trắng như tuyết, người kia khắp mặt lồm xồm râu ria, tóc xám trắng, nếp nhăn in hằn trên mặt, trong những nếp gấp vương đầy bụi bẩn. Đồ mặc trên người rách tươm không thể tả, chỉ có một đôi giày dưới chân là còn sạch sẽ sáng sủa, nhìn rất không hài hòa với bộ đồ trên người.
Quách Thanh Tú kinh ngạc lùi lại mấy bước, người kia vội vàng dùng hai tay bưng kín mặt.
“Thanh Tú, Thanh Tú, là bác cả đây...”
Giọng nói yếu ớt dần dần trùng khít như trong ký ức, người này thật sự là Quách Tuấn Kiệt.
Tuy rằng trước đây có thấy dáng vẻ mê man của ông ta ở bệnh viện rồi, thế nhưng đều không sánh với vẻ sa sút của bây giờ.
Thân thể mập mạp phát tướng trước kia cũng đã biến thành gầy gò, tựa như đã trải qua một chuyện vô cùng đáng sợ.
“Bác cả, sao bác cả lại ở đây?”
“Thanh Tú, mau vào trong đi con! Bác cả có chuyện quan trọng muốn nói với con.”
Quách Thanh Tú có chút lo âu nhìn ông: “Bác cả, bác cả theo con về đi, đừng sống ở chỗ này nữa, cái chỗ u ám này...”
Chỉ mới đứng ở ngoài mà Quách Thanh Tú đã lập tức cảm thấy nơi này rất đáng sợ, bảo cô đi vào thì lại càng không chịu nổi.
Quách Tuấn Kiệt lo lắng nhìn cô, nếu như ông mà đi ra thì rất nguy hiểm...
“Thanh Tú, vào đây với bác cả nào, bác cả có nhiều lời muốn nói lắm, đều có liên quan đến ba con cả...”
“Ba con ạ? Có phải dạo này ông ở đây đúng không ạ?”
Quách Tuấn Kiệt chần chờ một chút: “Trước hết con cứ vào đây đã, không thì bác cả đi trước đấy.”
Ở bên ngoài lâu thêm chút nào thì nguy hiểm bại lộ càng nhiều, Quách Tuấn Kiệt dáo dác nhìn xung quanh.
“Vâng, con đi vào với bác cả...”
Quách Thanh Tú bước vào.
Quách Tuấn Kiệt quay đầu lại nói với cô: “Tắt đèn đi, trong khu này còn có người ở đấy, sẽ khiến cho người ta chú ý tới mình đấy.”
“Vâng ạ!”
Quách Thanh Tú tắt đèn điện thoại, sau đấy Quách Tuấn Kiệt nặng nề khép cánh cửa sắt lại ở phía sau lưng cô.
Trong lòng Quách Thanh Tú có hơi nổi da gà, luôn cảm thấy chỗ này rất không an toàn.
Nhưng là vì chuyện của ba nên cô sẽ không sợ cái gì cả.