Lâm Việt Thịnh lập tức bước lên trước, bắt lấy Lê Hùng Việt: "Tin gì?"
"Là thế này, tối hôm qua cảnh sát bắt được một đội trộm cướp, trong tang vật mà họ thu được có di động, thẻ căn cước và bóp tiền của cô Quách..."
"Tên khốn kia ở đâu?" Lâm Việt Thịnh không đợi Lê Hùng Việt nói xong, đã lập tức nổi trận lôi đình quát lên.
"À, tên trộm kia đang bị giam trong đồn cảnh sát. Tôi đã hỏi hắn rồi, hắn nói mình trộm được mấy thứ đó trong chuyến xe buýt đường dài đến thị trấn Thiên Nam. Sau đó tôi cũng hỏi những điểm đặc trưng của người mất của, hoàn toàn trùng khớp với cô Quách."
"Thị trấn Thiên Nam?" Lâm Việt Thịnh nói xong, lập tức kéo Lê Hùng Việt đi ra ngoài: "Còn chờ gì nữa, lập tức đến thị trấn Thiên Nam."
Trong lòng Lâm Việt Thịnh lo lắng cho sự an nguy của Quách Thanh Tú nên cho xe chạy một mạch không dừng lại chút nào.
Người phụ nữ ngu ngốc này, bóp tiền và di động bị người ta trộm mà cũng không biết, còn chạy lung tung khắp nơi.
Trên người không có đồng nào, lại đi tới cái thị trấn nhỏ như vậy, chắc chắn cô sẽ chịu đói...
Vừa nghĩ tới tình huống mà Quách Thanh Tú có thể gặp phải, Lâm Việt Thịnh đã kích động đến mức muốn đánh người rồi.
Dọc theo đường đi, xe của hắn chạy với vận tốc tối đa, phong cảnh ven đường nhanh chóng lùi về phía sau.
Vốn người lái xe là Lê Hùng Việt, thế nhưng Lâm Việt Thịnh chê anh ta chạy quá chậm nên đã đích thân cầm vô lăng.
Ở đằng xa, trên đường có một chiếc xe buýt chạy qua, Lê Hùng Việt hô lên.
"Cậu chủ, trên chiếc xe này viết đi thị trấn Thiên Nam, chúng ta cản nó lại trước đi!"
Lâm Việt Thịnh vội vàng vượt qua, đánh lái cho xe của mình chắn ngang giữa đường.
Tài xế xe buýt sợ hết hồn, ông ta vội vàng nhấn phanh, suýt chút nữa đã đụng vào rồi.
"Này, mấy người muốn chết hả? Để xe nằm ngang giữa đường như vậy, sẽ gây ra tai nạn chết người đó có biết không?"
Lời còn chưa nói xong, liền có một xấp tiền được ném vào mặt tài xế.
Ông ta nhận lấy, đếm qua một lượt, trên mặt nhanh chóng nở nụ cười.
"Anh này, có chuyện gì thế? Tôi thấy mấy người đang rất vội, tôi có thể giúp được gì?"
Lâm Việt Thịnh vịn vào cửa xe rồi bò lên trên, hắn giơ tay đưa bức ảnh của Quách Thanh Tú tới dưới mắt của tài xế.
"Ông có từng nhìn thấy cô gái này chưa?"
Tài xế xe buýt nhìn bức ảnh, trầm tư, chiếc xe buýt này của ông ta là xe thuộc tuyến đường dài, một ngày chỉ có một chuyến.
Một cô gái xinh đẹp như trong hình, ông ta chỉ cần liếc mắt một cái liền có ấn tượng.
Ông ta vẫn không nói gì, Lâm Việt Thịnh lại quăng một xấp tiền.
Tài xế xe buýt nhận tiền, lập tức cười tít mắt.
"Có, có thấy đó! Ở thị trấn Thiên Nam, cô ấy là người xuống xe cuối cùng, lúc đó trời sắp tối rồi, cô ấy vẫn ngồi một mình ở trên xe không chịu xuống..."
Tài xế xe buýt đang nói hăng say, quay mặt lại nhìn, bóng người trên cửa sổ đã biến mất.
Lâm Việt Thịnh chui vào xe, nhanh chóng đánh lái quay đầu, chạy như gió bão.
Lần này, xác nhận được tin tức của Quách Thanh Tú, trong lòng hắn đã tốt hơn một chút.
Có điều, hắn vẫn còn hơi lo lắng, dù sao trên người cô không có một xu nào, lại ở bên ngoài cả một đêm...
Từ thành phố S đến thị trấn Thiên Nam, xe buýt cần thời gian sáu tiếng nhưng Lâm Việt Thịnh lại chỉ dùng ba tiếng để đến nơi.
Lâm Việt Thịnh đưa một bức ảnh của Quách Thanh Tú cho Lê Hùng Việt: "Phân công nhau đi tìm, có tin tức liền gọi điện thoại cho tôi."
"Vâng!" Lê Hùng Việt lập tức xuống xe, bước vào trong đám người.
Lâm Việt Thịnh lái xe, chạy ra khỏi bến. Một lúc lâu sau, hắn dừng lại, xuống xe, cản người qua đường lại rồi dò hỏi.
Cả đường dò hỏi tới lui, sự lo lắng trong lòng hắn dần phóng đại.
"Ài, cô gái này sao, tôi đã thấy cô ấy. Tối hôm qua cô ấy đứng trước cửa tiệm bánh ngọt nhà tôi thật lâu, vẫn luôn quanh quẩn ở đó, tôi còn tưởng là cô ấy bị lạc đường..."
Rốt cục khi đến trước cửa một tiệm bánh ngọt, cũng có chút manh mối, Lâm Việt Thịnh kích động hỏi tiếp.
"Vậy sao đó cô ấy đi đâu rồi?"
"Ha, sau đó một đám đàn ông tới đây, còn mua hơn ba trăm ngàn tiền bánh ngọt ở chỗ tôi nữa, bọn họ đưa cho cô gái này. Tiếp đó thì cô ấy đi với bọn họ."
"Là kiểu đàn ông thế nào?"
Nhân viên của tiệm bánh ngọt hồi tưởng lại, bởi vì ở thị trấn Thiên Nam này, rất ít khi có cơ hội được nhìn thấy người đàn ông đẹp trai đến thế.
"À, bọn họ đều mặc đồ màu đen, đeo kính râm. Tôi không thấy rõ lắm nhưng tôi có thể khẳng định rằng bọn họ đều không phải là người của thị trấn Thiên Nam..."
Lời nói của nhân viên tiệm bánh ngọt khiến cho hy vọng đang bay lên của Lâm Việt Thịnh nhanh chóng hạ xuống điểm đóng băng.
Quách Thanh Tú, cô, đồ ngốc này, sao cô vừa thấy đàn ông đã bỏ trốn theo người ta chứ!
"Ô, cô này là bạn gái của anh sao? Xinh đẹp thật đó!"
Nhân viện tiệm bánh ngọt còn tiếp tục lầm bầm lầu bầu, Lâm Việt Thịnh khẽ nhíu mày: "Cô thấy cô ấy bị đám khốn khiếp kia bắt cóc, vậy mà cô còn không biết báo cảnh sát sao?"
"Bắt cóc? Không phải bắt cóc đâu! Bọn họ có vẻ quen biết với nhau mà, nói chuyện còn rất vui vẻ nữa chứ! Nếu như là bắt cóc, sao họ có thể mua bánh ngọt cho cô ấy ăn được! Cô gái này cũng không ngốc, sao có thể im lặng không nói gì cho người ta bắt cóc cơ chứ?"
Lâm Việt Thịnh hơi suy nghĩ một lát, hắn lấy danh thiếp của mình ra, lại lấy một tờ tiền mặt rồi đặt ở trên bàn.
"Nếu cô nhìn thấy đám người kia, hoặc là tin tức về cô ấy, cô cứ gọi điện thoại cho tôi. Nếu tin tức chính xác, tôi sẽ cho cô thù lao còn cao hơn nữa..."
"Có thật không? Bao nhiêu tiền vậy?" Nhân viên tiệm bánh ngọt vui mừng cất tiền mặt trên bàn vào, hỏi với vẻ tham lam.
Lâm Việt Thịnh lạnh lùng nhìn cô ta một cái: "Ba tỷ ba!"
"A, ba tỷ ba! Tôi đang nằm mơ sao? Trời ạ, anh thật sự là người giàu có đó..."
Nhân viên tiệm bánh ngọt còn đang hoan hô, thân hình cao lớn của Lâm Việt Thịnh đã đi ra ngoài.
Người quen! Là người quen như thế nào, lại còn là đàn ông nữa chứ!
Lâm Việt Thịnh nghĩ tới nghĩ lui. Một lát sau, Lê Hùng Việt cũng hỏi thăm được một số tin tức. Ở cửa thị trấn, hai người chạm mặt với nhau.
"Cậu chủ, tôi đã hỏi thăm rồi, tối hôm qua hình như cô Quách cứ luôn hỏi xem ở chỗ nào có tiệm cầm đồ. Thế nhưng ở cái thị trấn nhỏ như thế này vốn không có tiệm cầm đồ..."
Đôi lông mày rậm của Lâm Việt Thịnh càng nhíu chặt hơn, người phụ nữ ngu xuẩn này sẽ không vì chuyện mình không có tiền, sợ đói, thế nên bị người ta dùng một ổ bánh mì dụ đi đấy chứ?
Tuy rằng hắn vẫn luôn cho rằng chỉ số thông minh của Quách Thanh Tú không cao, thế nhưng hắn thực sự không nghĩ tới, chỉ số thông minh của cô lại thấp đến vậy.
Quả thực là ngốc đến không còn thuốc chữa mà!
"Cậu chủ, phải làm sao bây giờ?"
Lê Hùng Việt không có ý tưởng nào cả.
"Điều tra tiếp đi, hỏi thăm thêm, xem thử tối hôm qua trên thị trấn này có người đàn ông lạ mặt nào xuất hiện, trọng điểm là đều mặc tây trang màu đen, đeo kính râm, số lượng khá nhiều..."
Hắn không tin, những người kia có thể tàng hình.
"Vâng, tôi lập tức đi điều tra ngay." Lê Hùng Việt nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lâm Việt Thịnh chán nản ngồi trên xe, trong đầu tưởng tượng ra các loại khả năng, từ đầu đến cuối thuốc lá trong tay hắn chưa hề tắt.
Cô bỏ nhà ra đi, chuyện này cũng có liên quan đến hắn, nếu hắn đề phòng từ sớm thì mọi thứ đã không xảy ra rồi.
Lẽ nào cô biết được bệnh tình của bản thân? Không, đây là chuyện không thể, hắn đã giấu rất kỹ.
Quách Thanh Tú, người phụ nữ ngu ngốc này, nếu cô dám xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ không tha cho cô.
Lúc này, trên chiếc du thuyền Hải Hoàng, Quách Thanh Tú đang đứng bên mép thuyền.
Thuyền Hải Hoàng đã ra khỏi bờ, từ từ đi trên biển rộng mênh mông.
Thuyền Hải Hoàng là một chiếc du thuyền lớn vô cùng xa hoa, hơn nữa còn có đầy đủ các thiết bị, nhìn thế nào cũng giống như một cái pháo đài xa hoa.
Không chỉ có hồ bơi cỡ lớn, nó còn có cả rạp chiếu phim, hoa viên, phòng âm nhạc và các phòng ngủ với đầy đủ tiện nghi.
"Sao hả, cô có thích chỗ này không?"
Trong tay Dương Diệp Sơn là một ly rượu đỏ, hắn ta đứng ở bên cạnh Quách Thanh Tú, trong ánh mắt tràn ngập sự mập mờ.
Quách Thanh Tú nghiêng mắt nhìn hắn ta: "Cũng không tệ lắm, có điều ở trên biển cứ có cảm giác như đang phiêu bạt, cuối cùng cũng không thoải mái như khi ở trên bờ."
"Trong phòng có điện thoại, nếu cô muốn gọi cho người nhà, xin cứ tự nhiên!" Dương Diệp Sơn cũng không giam lỏng cô.
Quách Thanh Tú khẽ nhún vai, cô nghiêm túc suy nghĩ một lát: "Tôi không có người nhà."
Có thể đã từng có, thế nhưng bây giờ lại không có.
Yêu, không yêu, tất cả đều không quan trọng, quan trọng chính là bây giờ cô có thể tìm một chỗ yên tĩnh, sinh đứa bé này ra.
"Cô biết không? Từ lần đầu tiên tôi gặp được cô, tôi đã thích cô rồi. Bây giờ, rốt cuộc ông trời cũng cho tôi cơ hội này, cô nói xem, có phải tôi rất may mắn hay không?" Dương Diệp Sơn thẳng thắn bày tỏ.
Hai tay của Quách Thanh Tú nâng cằm mình, cô dùng vẻ nghiêm túc, hơn nữa còn rất kỳ quái mà nhìn Dương Diệp Sơn.
"Anh không có bạn gái ư?"
"Bạn gái? Ha ha, tôi không có bạn gái, tôi chỉ có bạn tình. Lúc tôi cảm thấy cô đơn trống vắng, tôi sẽ cho bọn họ đến đây ở cùng. Có điều, đối với tôi mà nói, bọn họ chỉ là công cụ để trút dục vọng thôi, không tính là bạn gái."
Dương Diệp Sơn uống rượu đỏ, ánh mắt của hắn ta có vẻ hơi mất mát.
"Nhưng mà, xem ra bây giờ hẳn là tôi đã có bạn gái nhỉ."
Dương Diệp Sơn đưa tay nâng khuôn mặt của Quách Thanh Tú lên, hắn ta mang đôi mắt chứa đầy tình cảm mà nhìn cô.
Quách Thanh Tú kéo tay hắn ta ra: "Lẽ nào anh không biết tình yêu phải là thứ mà hai bên đều tình nguyện hay sao? Bây giờ anh chỉ đang đơn phương thôi, tôi đã là bạn gái của người ta từ sớm rồi."
Dương Diệp Sơn nghi hoặc nhìn cô: "Lúc nãy cô còn nói mình không có người nhà mà?"
Quách Thanh Tú che miệng cười: "Anh thật dễ lừa, thật ngây thơ!"
Ánh mắt Dương Diệp Sơn trở nên tức giận: "Tôi không thích bị người ta lừa gạt, cô gái nhỏ, nói dối cần phải trả một cái giá rất lớn đấy."
"Anh muốn sao hả?" Quách Thanh Tú hất cằm lên, đôi mắt lấp lánh nghiêm túc nhìn vào hắn ta.
Dương Diệp Sơn muốn nổi giận, thế nhưng vừa nhìn thấy biểu cảm này của cô, hắn ta cũng không giận tiếp được nữa.
"Tôi đã nghĩ sẽ biến cô thành người phụ nữ của mình, sao hả? Nếu cô thích lãng mạn, chúng ta có thể đi xem ti vi, nghe nhạc trước, sau đó lại hẹn hò, mở tiệc, từ từ tiếp tục. Nếu cô thích kích thích, tôi có một cái phòng ngủ có giường nước, đầy đủ các loại đồ dùng tình thú, tôi bảo đảm sẽ làm cho cô..."
Dương Diệp Sơn nở nụ cười háo sắc, ngón tay đặt trên cằm của Quách Thanh Tú vẽ ra từng vòng tròn.
Giọng nói của hắn ta trở nên trầm thấp khàn khàn, tràn ngập vẻ phóng đãng của tình dục.
"Bảo đảm làm cho cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời."
Tại sao những người đàn ông này, ai ai cũng đều là kiểu dùng nửa người dưới để suy nghĩ chứ?
Quách Thanh Tú đẩy tay của hắn ta ra: "Nghĩ hay nhỉ! Tôi không thích anh." Quách Thanh Tú cũng lười nói tiếp với hắn ta.
Cô xoay người đi về phía khoang thuyền.
"Cô muốn sao mới có thể thích tôi?"
"Sao hả? Trước tiên anh phải đưa tôi đi vòng quanh thế giới một vòng, để tôi quan sát rồi thử thách anh. Đến lúc đó, nếu tôi thật sự thích anh, chúng ta lại bắt đầu xem ti vi, hẹn hò, mở tiệc vân vân."
Giọng điệu của Quách Thanh Tú rất ngả ngớn, tràn ngập sự khinh thường. Dương Diệp Sơn rất bực bội, hắn ta duỗi tay túm Quách Thanh Tú lại, chẳng màng tới sự phản kháng của cô mà đẩy cô lên trên tường.