Ông ta nhận lấy chén trà rồi cười, “Tôi ăn rồi.”
“Vậy được rồi, sức khỏe của cô Tú tốt hơn nhiều rồi, thêm mấy ngày nữa là được xuất viện thôi. Đúng lúc ngồi không cũng chán, có ông nhà đến chơi thì nói chuyện với cô ấy chút.” Dì Nguyễn cười rồi lén nháy mắt với Quách Thanh Tú, ý bảo cô nói vài câu với ông ta đi.
Quách Thanh Tú không có biểu cảm gì, một lúc sau cô mới khẽ gật đầu, dì Nguyễn bèn quay ra nói với ông ta, “Ông nhà cứ ngồi chơi nhé, tôi ra ngoài mua ít đồ rồi về ngay.”
“Được được, bà cứ đi đi ạ.” Quách Hoàng Tùng biết con gái mình có địa vị trong nhà người ta, nhưng hàng ngày cũng cần người ta chăm sóc, nên đối xử với dì Nguyễn rất khách khí.
Sau khi dì Nguyễn đã đi khuất bóng, hai cha con dời ánh mắt cùng lúc.
“Tú à, ba mua cho cháu vài bộ quần áo trẻ con, còn vài món đồ chơi nữa...”
“Không cần đâu ạ...” Quách Thanh Tú lạnh lùng ngắt lời khiến nụ cười thân thiện của ông ta cứng đờ.
“Sau này sẽ dùng đến mà...” Ông ta vẫn chưa bỏ cuộc.
“Không cần đâu ạ.” Quách Thanh Tú hơi cao giọng, sau đó mỉa mai Quách Hoàng Tùng, “Ba nghĩ nhà họ Lâm sẽ để cháu nó thiếu ăn thiếu mặc sao?”
Nhà họ Lâm nổi tiếng có quyền có tiền vào hạng nhất nhì thành phố S này, cháu nhà họ thiếu mấy thứ này sao? Quách Thanh Tú nói không sai một chữ nào.
Quách Hoàng Tùng vô cùng xấu hổ, không khí trong phòng trở nên gượng gạo.
“Tú à, tuy ba không phải ba ruột của con, nhưng từ khi con được sinh ra tới nay, ba luôn coi con như con gái ruột của mình. Với hai mẹ con con, ba đều...”
Trong trí nhớ về thời thơ ấu của cô, ba cô là một người ba tuyệt vời.
Mỗi lần ông đi công tác đều mua quà về cho cô, có lúc là chiếc xe lửa nhỏ, có lúc là thỏ bông đáng yêu, món quà mà cô nhớ nhất là một bộ truyện cổ tích của Trịnh Uyên Khiết. Bộ sách này chỉ có các học sinh mới có, nhà sách ở thành phố S cũng không có mà mua, lúc nói chuyện điện thoại với ba, Quách Thanh Tú mới nhắc một câu mà ba cô chạy tới tận Bắc Kinh để mua về cho cô.
Lần đó là lần cô nhớ nhất.
Hồi nhỏ, ba cô thường bế cô rồi bảo, “Thanh Tú nhà ta là công chúa xinh đẹp nhất...”
Khi đó, cô luôn mặc những bộ váy ren công chúa rườm rà, chạy tới chạy lui trong phòng khách, ba cô còn dạy cô chơi đàn dương cầm, vẽ tranh...
Cô nhớ rõ, chữ đầu tiên ba dạy cô viết là yêu! Dạy cô biết yêu ba mẹ, yêu những người xung quanh mình.
Từng dòng ký ức ùa về khiến cô rơi lệ, thì ra ba của cô cũng không xa lạ đến vậy.
“Vậy ba nói cho con biết mẹ con đã chết như thế nào đi? Tại sao ba lại trốn tránh nhiều năm đến vậy?”
Quách Hoàng Tùng không ngờ con gái sẽ hỏi vấn đề này, sắc mặt ông ta xám xịt lại.
“Tú à, con đừng hỏi chuyện này, mẹ con cũng không muốn con biết đâu, cứ để mọi chuyện trôi về dĩ vãng đi. Giờ chỉ cần con hạnh phúc là được, mẹ con linh thiêng sẽ phù hộ cho con.”
Dù ông ta nói vậy nhưng cô không thể bỏ qua được, “Cái chết của mẹ có liên quan đến ba, sở dĩ ba tránh né nhiều năm như vậy là vì ba tự lừa mình tự lừa lương tâm của bản thân mình...”
“Tú, đừng nói nữa con...” Ông ta ngắt lời, chuyện quá khứ đã đè nặng lên ông bao năm, khiến ông khó có thể hít thở bình thường.
“Nếu ba không nói cho con biết thì con vĩnh viễn cũng không tha thứ cho ba đâu.”
Mẹ, chị và cả bác đều đã chết, ba là người cuối cùng biết sự thật, nếu ông không nói ra thì mọi chuyện sẽ chìm vào bóng tối.
Quách Hoàng Tùng đau khổ ôm lấy mặt.
Nghĩ lại chuyện xưa mà đau lòng.
Hơn hai mươi năm trước, ông có gia đình hạnh phúc mà ai trong thành phố này cũng phải đố kỵ.
Vợ ông là Bạch Lộ Vi, là mỹ nữ nổi tiếng của bar Phương Đông, bà được xưng là Tiểu Linh Ngọc, hát hay, mặt đẹp, dáng người nhỏ nhắn, vũ đạo tuyệt vời, là người phụ nữ khiến đàn ông toàn thành phố này phát điên.
Nhưng Bạch Lộ Vi có nguyên tắc của bản thân mình, bà không bán thân, chính vì vậy mà người theo đuổi bà xếp hàng dài mấy con phố.
Cho đến một ngày kia, Bạch Lộ Vi gặp Quách Hoàng Tùng, hai người đều bị tiếng sét ái tình. Bạch Lộ Vi mang theo một khoản tiền kết hôn với Quách Hoàng Tùng. Sau khi kết hôn, Quách Hoàng Tùng không phụ lòng mong mỏi của Bạch Lộ Vi, ông phát triển việc kinh doanh của mình càng ngày càng lớn, cuối cùng thành lập công ty Á Hân.
Nhưng sự nghiệp đi lên đồng nghĩa rằng Quách Hoàng Tùng càng lúc càng bận rộn. Bạch Lộ Vi tươi trẻ được ông gửi gắm cho người bạn thân chí cốt Tăng Chí Tùng chăm sóc. Tăng Chí Tùng là một giáo viên đại học, sống cùng vợ Khuất Mỹ Tuyết và con trai Tăng Thanh Hải ngay cạnh nhà ông.
Bạch Lộ Vi và Khuất Mỹ Tuyết trở thành bạn thân của nhau. Tình cảm giữa hai gia đình càng lúc càng thân thiết, sau khi Bạch Lộ Vi sinh Quách Thanh Tú, hai đứa trẻ cũng chơi thân với nhau, lúc đó Quách Hoàng Tùng còn nghĩ đến việc kết thông gia hai nhà.
Nhưng ngày vui lắm chẳng tày ngang, khi Quách Hoàng Tùng đi xã giao với vài vị khách ở quán bar, vì uống nhiều rượu quá nên xảy ra tranh chấp với một vị khách trong số đó. Đang lúc cãi nhau, vị khách kia chửi thẳng mặt Quách Hoàng Tùng, “Quách Hoàng Tùng, mày đừng có đắc ý, mày chẳng qua là loại làm ăn nhờ tiền bán thân của vợ thôi. Mày tưởng lập được cái công ty là giỏi lắm hả, cái loại bám váy!”
Hai người càng gây gổ càng nghiêm trọng, Quách Hoàng Tùng tóm lấy cổ áo người kia, “Mày nói vớ vẩn gì đấy, vợ tao là người trong sạch.”
“Trong sạch á? Mày dám chắc đêm đầu của con ả là mày không?” Người nọ càng nói càng to. “Con vợ mày giả vờ ngây thơ trong sạch chứ ai chả biết cứ đưa tiền là chấp nhận lên...”
Người kia càng nói càng quá đáng, Quách Hoàng Tùng giận sôi gan, đập vỡ chai rượu định xông đến. May được hai người kéo lại mới không đánh tiếp.
Nhưng tâm trạng của Quách Hoàng Tùng rất tệ, trong lòng ông luôn có một cái đinh không thể nhổ bỏ. Ông không nói là vì sao, có lẽ vì Bạch Lộ Vi quá đẹp, có lẽ vì vợ ông đã ở quán bar quá lâu, trong lòng ông luôn bất an những điều đó.
Cuộc cãi vã vừa rồi, người kia đã nói trúng tim đen của ông. Đêm đầu của Bạch Lộ Vi không xuất huyết, tuy lúc đó ông không nói gì, nhưng vẫn luôn chôn sự nghi ngờ trong đáy lòng mình. Xuất phát tự lòng tự tôn của đàn ông, ông không đề cập chuyện này với vợ mình.
Hôm đó ông uống say bí tỉ, về đến nhà thì thấy vợ mình đang cười nói với một người đàn ông trước cửa nhà.
Người đàn ông đó là Tăng Chí Tùng. Nếu như bình thường thì cũng không có vấn đề gì cả, nhưng hôm nay Quách Hoàng Tùng bị kích thích quá lớn, lại uống quá nhiều rượu, ông xông đến đấm cho Tăng Chí Tùng một phát, còn cảnh cáo ông ta.
“Sau này cấm mày không được gặp vợ tao nữa...”
Bạch Lộ Vi bối rối, “Anh Tùng, anh điên à? Sao anh uống nhiều vậy chứ?” Bà nói xong thì quay ra giải thích với Tăng Chí Tùng, “Em xin lỗi, chồng em uống nhiều quá, anh đừng để bụng nhé, mau về đi!”
Tăng Chí Tùng nhìn bạn thân mình với ánh mắt kỳ lạ, ông ta cũng không nói gì mà bỏ về trước.
Bạch Lộ Vi đỡ Quách Hoàng Tùng say bí tỉ vào phòng khách, Quách Thanh Tú mới ba bốn tuổi đang ngủ say trong phòng.
Bạch Lộ Vi sợ đánh thức con gái nên không cáu giận với chồng. Quách Hoàng Tùng nương cơn say hành hạ Bạch Lộ Vi cả đêm trên sô pha. Ông vừa để lại dấu vết trên cơ thể vợ mình vừa lẩm bẩm, “Không được phản bội tôi, không được phải bội tôi...”
Bạch Lộ Vi nhịn đau khóc thầm.
Ngày hôm sau, tuy Quách Hoàng Tùng không nói gì nhưng chuyện đó đã trở thành nguyên nhân chia rẽ hai vợ chồng ông.
“Quách Hoàng Tùng, anh phải đi giải thích với Tăng Chí Tùng ngay vụ anh vô duyên vô cớ đánh người ta đi!” Bạch Lộ Vi nghiến răng nói, nhưng Quách Hoàng Tùng chẳng hề quan tâm, ông chỉ nhìn vợ mình thật lâu.
“Vợ tôi bị phá đêm đầu mà sao không ai đến giải thích với tôi...”
Bạch Lộ Vi vô cùng kinh ngạc khi nghe thấy lời nói mang tính sát thương cao ấy thốt lên từ miệng chồng mình, bà nhìn Quách Hoàng Tùng với ánh mắt không thể tin nổi.
“Anh, em cứ tưởng anh không để ý đến chuyện đó, sao anh không hỏi em sớm hơn, tại sao chứ?”
Quách Hoàng Tùng tối mặt, “Vậy tại sao trước khi kết hôn em không nói với tôi?”
“Em...” Bạch Lộ Vi cũng bị tình yêu che mờ lý trí, khi đó bà chỉ nghĩ Quách Hoàng Tùng yêu bà, bà nghĩ rằng Quách Hoàng Tùng sẽ không để ý chuyện đó, nhưng đó chỉ là điều bà nghĩ mà thôi.
Quách Hoàng Tùng lạnh nhạt nói, “Người đàn ông đó là ai?”
Bạch Lộ Vi không chịu nói, bà biết nếu bà nói ra thì gia đình này sẽ tan vỡ ngay.
Song chính vì sự im lặng ấy khiến Quách Hoàng Tùng hiểu lầm rằng vợ mình đang bao che người đàn ông kia.
Kể từ đó, Quách Hoàng Tùng bắt đầu ngủ riêng, bình thường ông đi công tác một tháng cũng không về lấy một lần, mà dù có về cũng không thân thiết với vợ nữa. Hai người duy trì chiến tranh lạnh để thử thách đối phương.
Có lẽ thời gian thật sự có thể thay đổi tất cả, vốn là hai người yêu nhau cũng sẽ bị giày vò đến khi tình yêu lụi tàn. Mà hai người không yêu nhau nhưng vẫn phải đi tiếp cùng nhau.
Cho đến một ngày kia, Quách Hoàng Tùng về nhà và nhìn thấy vợ mình đang trần truồng bên cạnh Tăng Chí Tùng.
Lúc đó ông mới biết ông đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.
Để báo thù, ông kể chuyện này cho vợ Tăng Chí Tùng là Khuất Mỹ Tuyết. Khuất Mỹ Tuyết vốn tốt bụng, nhà họ cũng có danh tiếng ở thành phố S này. Họ làm ầm ĩ một trận với nhau rồi chuyển khỏi thành phố này.
Quách Hoàng Tùng không biết họ đã chuyển đi đâu, ông cũng không muốn hỏi thăm để biết.
Ông bắt đầu trả thù vợ mình. Ông càng ngày càng lạnh nhạt với vợ, thậm chí còn mang gái về nhà thác loạn ngay trước mắt vợ.
Bạch Lộ Vi không chịu thua, để trả thù chồng mình, bà quyến rũ anh chồng là Quách Tuấn Kiệt...
Vốn là hai người yêu nhau say đắm lại trở thành tình trạng không thể cứu vãn này.
Quách Hoàng Tùng trả thù Bạch Lộ Vi cũng không thấy vui vẻ gì, thay vào đó là tâm trạng càng lúc càng suy sụp hơn.
Ông và vợ từ vợ chồng trở thành kẻ địch, cuối cùng trở thành hai người xa lạ.
Đến một ngày, Bạch Lộ Vi dùng thuốc phiện quá liều. Đêm ấy, vào lúc hấp hối, bà chính miệng nói cho ông biết rằng, người mà bà yêu nhất là ông, nhưng hận nhất cũng là ông...
Quách Hoàng Tùng ép vợ nói ra người đàn ông đã phá đêm đầu của bà là ai, nhưng bà dù chết cũng không chịu nói.
Cuối cùng, Bạch Lộ Vi chết, thế giới của ông đã không còn Bạch Lộ Vi, ông gần như phát điên. Tình yêu và hận thù của ông đã chết theo Bạch Lộ Vi.
Ông chọn cách cách ly cuộc sống, giao công ty Á Hân cho Quách Tuấn Kiệt, không muốn đối mặt với cuộc đời tàn nhẫn này nữa...