Một màn này đẹp tới mức khiến cho người ta hít thở không thông.
“Ngày mai chúng ta đi mua thêm một ít quần áo cho con đi!”
Quách Thanh Tú đề nghị.
“Trước kia mua nhiều như vậy, chưa chắc con đã mặc hết…”
“Ha ha, đúng vậy, trước kia đều là mua quần áo trẻ sơ sinh em muốn mua lớn hơn một chút, một tuổi, hai tuổi, ba tuổi, toàn bộ đều mua…”
Sắc mặt Lâm Việt Thịnh lại trầm xuống, hắn không thích Quách Thanh Tú nói ra mấy lời như di ngôn.
“Không cần mua! Ngủ với anh một giấc đi!”
Lâm Việt Thịnh bá đạo ôm Quách Thanh Tú vào ngực, chóp mũi hắn đỉnh chóp mũi cô, hai người gần sát nhau như vậy, khí tức dịu dàng truyền qua trao đổi lẫn nhau.
“Sau này không cho em nói mấy lời như vậy nữa, có nghe không, anh sẽ không để em xảy ra chuyện.”
Lâm Việt Thịnh bá đạo nói tiếp, Quách Thanh Tú cũng không phản bác chỉ cười khanh khách sau đó giơ tay nắm tóc Lâm Việt Thịnh.
Mái tóc đen của Lâm Việt Thịnh tỏa sáng, mỗi một sợi đều rất cứng.
Quách Thanh Tú nheo mắt lại, cô đang nghĩ trước kia tóc của cô cũng nhiều như vậy.
Hai người cứ dính nhau như vậy, nằm cả ngày cũng không cảm thấy buồn bực.
Thật ra, cho dù Quách Thanh Tú không nói, trong lòng Lâm Việt Thịnh cũng đang có một chiếc đồng hồ báo thức đang không ngừng nhích tới nhích lui.
Giống như âm thanh thời gian trôi qua đang vô hạn phóng đại trong đầu hắn.
Hắn muốn nắm lấy tay cô, nắm thật chặt, không buông ra nữa.
Ban ngày, phần lớn thời gian, Lâm Việt Thịnh đều ở chung với Quách Thanh Tú, bất luận cô có yêu cầu gì, cô muốn đi đâu, hắn đều ở bên cạnh cô.
Nhưng mà, theo thời gian trôi qua, Quách Thanh Tú đau đớn càng lúc càng thường xuyên.
Đau đớn thời gian dài khiến cho cơ thể cô suy yếu dần từng chút từng chút một.
Trong bóng đêm yên tĩnh, một cơn đau đớn vừa trôi qua, Quách Thanh Tú nằm trên giường mơ mơ màng màng muốn ngủ.
Lâm Việt Thịnh cầm tay trái đã chết lặng của cô, dùng sức xoa bóp.
Hắn hi vọng xoa bóp như vậy sẽ giúp cho cơ thể cô không bị hoại tử,
Trong lúc ngủ mơ, Quách Thanh Tú có hơi bất an, lông mi dày run nhè nhẹ, trong miệng lẩm bẩm nói vài câu gì đó.
Lâm Việt Thịnh cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi Quách Thanh Tú, hôn một cái thật sâu xong, hắn ngẩng đầu, chăm chú nhìn cô thật lâu.
Cho dù mỗi ngày đều nhìn thấy cô, hắn cũng sẽ không cảm thấy phiền chán.
Qua một hồi lâu, Lâm Việt Thịnh mới ra khỏi phòng.
Tắt đèn, nhẹ tay nhẹ chân đóng kín cửa phòng, hắn xoay người, Lê Hùng Việt đã đứng chờ ở cuối hành lang.
“Cậu chủ, đều đã chuẩn bị xong!”
“Ừ, đi thôi!”
Trong bóng đêm, thân hình đen của Lâm Việt Thịnh như một con báo săn vồ mồi, tàn ra khí tức nguy hiểm.
Giờ phút này, hắn sẽ không chờ đợi nữa, phải chủ động xuất kích.
Sáng ngày hôm sau, Quách Thanh Tú mở to mắt.
Cô đều sẽ nhúc nhích thân thể mình, từ đầu ngón chân, cho đến ngón tay rồi tới ngũ quan…
Tay trái từ không linh hoạt chậm rãi biến thành không cảm giác, lòng bàn tay hoàn toàn không có sức để mở ra.
Cô dùng tay phải nhéo tay trái, nhéo tới mức da thịt sưng đỏ mới cảm nhận được một chút đau đớn…
Quách Thanh Tú có hơi thất thần, được rồi! Cuối cùng toàn bộ bọn mày đều phải mất cảm giác.
Quách Thanh Tú lại dùng tay sờ bụng, đã hơn sáu thàng rồi, cục cưng hoạt động càng ngày càng nhiều.
Đặc biệt, buổi sáng, khi vừa mới tỉnh lại, bé sẽ không ngừng đạp đá lung tung.
Đúng là một đứa nhóc chịu khó, không thể chờ đợi mà muốn kêu mẹ rời giường đến vậy sao?
“Cô Quách, cô dậy rồi.”
Dì Trần ló đầu ra, mỉm cười chào hỏi.
Thấy Quách Thanh Tú mở to mắt nên bà vội vàng tới giúp cô mặc quần áo.
“Dì Trần, tôi có thể tự mình…”
Cánh tay Quách Thanh Tú không có cảm giác, vô cùng thiếu sức sống, thời gian dài, dì Trần cũng đã nhìn ra.
“Cô Quách, tay của cô…”
Khi thay đồ ngủ, dì Trần tốt bụng giúp cô kéo quần áo lên.
Quách Thanh Tú cảm kích nở nụ cười: “Dì Trần, bây giờ tôi mới chân chính cảm thấy làm mẹ là một việc không dễ dàng cỡ nào.”
“Ha ha, đúng vậy, nhưng cũng không có gì, mọi người không phải đều tới như vậy sao!”
“Cô Quách, hôm nay có mận tươi mọng, là do cậu chủ cho người đi Đài Loan mua về, đỏ đỏ, cái đầu rất lớn.” Dì Trần cười nói.
“Ừ, anh ấy đâu rồi?”
“Nói là công ty có chuyện, chắc là đi bận rộn rồi! Đúng rồi, bác sĩ Wister đã tới từ sáng.”
Quách Thanh Tú nghe thế trực tiếp chạy vội ra ngoài, răng cũng chẳng thèm đánh.
Phòng khách dưới lầu, Wister đang đọc báo, khi nhìn thấy Quách Thanh Tú, anh lễ phép đứng lên.
“Cô Quách, trong khoảng thời gian này, cô có khỏe không?”
Quách Thanh Tú chạy nhanh không kịp thở, bây giờ không bằng ngày xưa, chạy một đoạn đường đã mệt mỏi vô cùng.
“Này… Khoảng thời gian trước anh đã đi đâu?”
“À, không có gì, khoảng thời gian trước trong nhà tôi có chút việc nên tôi về nhà một chuyến.”
“Ừ, bây giờ anh nói cho tôi biết, con của tôi có bị lây nhiễm hay không?”
Wister im lặng một hồi, trước khi trở về, Wister đã gặp mặt Lâm Việt Thịnh.
Vốn dĩ anh ta định nói thật nhưng nhớ tới giao đãi của Lâm Việt Thịnh, anh ta đành phải che lại lương Tú mà nói dối.
“Thật xin lỗi, thật sự không thể nào xác định, bởi vì máu lấy trên cuống rốn, tình huống còn chưa thể rõ ràng.”
Trái tim Quách Thanh Tú vẫn còn treo trên lơ lửng, đáp án thế này có nghĩa là không có kết quả.
Nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định, vươn tay nắm chặt quần áo của Wister.
“Không có phát hiện, có phải có khả năng là không bị lây hay không? Anh nhìn xem bé đã lớn như vậy, bé vẫn khỏe mạnh, không có vấn đề gì.”
Vào mấy ngày trước, Quách Thanh Tú và Lâm Việt Thịnh đến bệnh viện siêu âm màu.
Siêu âm màu rõ ràng hơn so với siêu âm B nhiều, trên hình có thể nhìn thấy thân thể nhỏ bé của cục cưng, không chỉ có tứ chi đầy đủ, hình dáng của gương mặt, cái mũi nhỏ đều có thể mơ hồ nhìn ra hình dáng.
Rất rõ ràng, đứa bé rất khỏe mạnh.
Wister lại im lặng một hồi, trên thực tế, đứa bé này giống cô, đều bị lây nhiễm virus.
Có điều những đứa trẻ mang theo virus bẩm sinh thế nào đúng là kỳ tích của y học.
Tuy hiện tại tạm thời không nhìn ra điều gì khác thường nhưng thiếu hụt về sinh lý là không thể nào tránh được.
Cho dù không thiếu hụt ngũ quan hay tứ cho nhưng về trí lực hay phương diện khác nhất định sẽ có ảnh hưởng, nhìn người mẹ đang lo lắng trước mặt, Wister thật sự không đành lòng nói ra sự thật.
“Cái này rất khó nói, hiển nhiên, nếu như đứa trẻ có thể được sinh ra một cách suôn sẻ, có khả năng trong thân thế có kháng thể chống lại virus.”
Cuối cùng Quách Thanh Tú cũng thở ra một hơi, vui mừng nở nụ cười.
“Bác sĩ Wister, rất cảm ơn anh!”
“Ha ha, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”
Nói dối, chung quy vẫn sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng, Wister vội vàng rời đi.
Wister vừa đi không lâu, Lâm Việt Thịnh đã đi tới cửa chính, Quách Thanh Tú vui vẻ nghênh đón hắn.
“Lâm Việt Thịnh, em nói cho anh một tin tốt.”
Khuôn mặt nhỏ của Quách Thanh Tú mang theo sự vui vẻ, cả người như một chú én nhỏ, nhào vào ngực Lâm Việt Thịnh.
“Tin tốt gì?”
Trong giọng nói Lâm Việt Thịnh mang theo tia mệt mỏi.
“Vừa rồi, bác sĩ Wister có tới, anh ta nói con không bị lây nhiễm, còn nói tương lai có thể được sinh ra cùng với kháng thể…”
Lâm Việt Thịnh vô cùng bình tĩnh, cũng không xuất hiện sự kinh ngạc và mừng rỡ như trong tưởng tượng của Quách Thanh Tú.
Tươi cười trên mặt Quách Thanh Tú nhạt dần: “Sao thế? Dường như anh không vui mừng?”
Lâm Việt Thịnh chỉ nhướng nhướng lông mày: “Đây là chuyện trong dự liệu của anh, cô gái ngốc, chỉ có em mới thường hay đoán không ra được kết quả, cho nên chỉ một tin tức nhỏ mà đã khiến em vui vẻ như vậy.”
“Ô, sao trên người anh có vết máu? Anh bị thương à?”
Quách Thanh Tú bất ngờ phát hiện, trên áo sơ mi trắng bên trong của Lâm Việt Thịnh có dính vết máu đỏ tươi.
“Không bị thương, chỉ là bất cẩn đụng vào tường thôi, anh không sao, anh đi tắm rửa.”
Lâm Việt Thịnh vội vàng đẩy Quách Thanh Tú ra, đi vào phòng bếp.
Quách Thanh Tú nghi ngờ đứng trong phòng khách, quay người nhìn Lê Hùng Việt một cái.
“Các người đi đánh nhau ở đâu?”
Lê Hùng Việt mở to hai mắt, lắc đầu: “Không có, chúng tôi chỉ là… Cậu chủ dặn không được nói.”
Lê Hùng Việt lập tức đổ hết trách nhiệm nặng trịch này lên người Lâm Việt Thịnh.
Quách Thanh Tú sắc bén nhìn hắn một cái: “Lê Hùng Việt, anh cũng đừng gạt tôi, tôi thấy anh lúc bình thường rất thành thật, anh… Hừ hừ!”
Lê Hùng Việt lập tức chạy trốn: “Tôi không biết cái gì cả!”
Quách Thanh Tú ngồi xuống sofa, dì Trần bưng mận đã rửa sạch và cắt sẵn đặt lên bàn.
Quách Thanh Tú dùng tăm ghim ăn, vừa ăn vừa xem tivi.
“Tin tức mới nhất của chúng tôi: CEO tập đoàn Tăng Thế - Tăng Thanh Hải vừa báo án hôm nay, ba của anh ta mất tích một cách bất thường, cho tới bây giờ, chưa có bất kỳ manh mối nào, ngài Tăng Thanh Hải đã treo giải thưởng gần ba tỷ rưỡi để tìm kiếm tung tích cả ba mình, nếu ai nhìn thấy thì mong gọi tới số điện thoại **”
Quách Thanh Tú nghe tới đó lập tức cầm điện thoại lên, gọi vào số điệ thoại của Tăng Thanh Hải.
“Anh Hải, bác Tăng xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ba của anh mất tích rồi.”
“Chuyện từ khi nào? Sao em không biết gì cả?”
“Là vào ba ngày trước, bình thường, anh rất ít khi ở chung với ông ấy…”
Sau khi hôn lễ của Quách Thanh Tú và Tăng Thanh Hải xảy ra gièm pha, quan hệ giữa Tăng Thanh Hải và ba quả thật căng thẳng vô cùng.
“Vậy có phải bác ấy rời nhà ra ngoài không?” Quách Thanh Tú quan tâm hỏi thăm.
“Thanh Tú, em không cần lo lắng những việc này, anh sẽ nghĩ cách tìm ra ông ấy.”
“Anh Hải, có cần em giúp…”
“Ha ha, cô bé ngốc, em lo dưỡng thai cho tốt, bên anh có tin tức tốt sẽ báo cho em biết.”
Quách Thanh Tú đang nói chuyện với Tăng Thanh Hải, Lâm Việt Thịnh đã tắm rửa xong, từ trong phòng tắm đi ra.
Nửa thân trên cường tráng còn dính bọt nước, tóc ngắn ẩm ướt, trông có vẻ vô cùng gợi cảm, hấp dẫn. Một cái khăn trắng quấn bên hông, chặn lại khí tức nam tính mê người.
“Gọi điện thoại cho ai thế?”
Quách Thanh Tú cũng không giấu giếm: “Vừa rồi em xem tin tức, nghe nói bác Tăng mất tích, em gọi điện thoại an ủi anh Hải một chút.”
Sắc mặt Lâm Việt Thịnh u ám, hắn ngồi xuống bên cạnh Quách Thanh Tú: “Còn bác Tăng? Tên khốn kia làm hại nhà họ Quách như thế mà em còn chê ít à?”
Quách Thanh Tú im lặng: “Thật ra, tất cả đều là chuyện đời trước, em chỉ lo lắng cho anh Hải… Anh tức giận à?”
“Ừ!” Lâm Việt Thịnh trầm giọng hừ một tiếng, sau đó chuyển mắt về nơi khác.
“Này, anh sẽ không nhỏ nhen như vậy chứ, em chỉ gọi một cuộc điện thoại thôi mà!”
Lâm Việt Thịnh híp mắt nhìn cô: “Không được, sau này không được gọi cho anh ta nữa, anh sẽ ghen!”
“Phì!” Quách Thanh Tú nở nụ cười, cô leo vào trong ngực Lâm Việt Thịnh từ trên ghế sofa, chủ động dâng lên cặp môi thơm.
“Được rồi, đừng giận nữa, sau này em không gọi, được chưa?”